| TRẠI HÈ SAO BẮC ĐẨU 2025
|

– – – – – – – – – –
DÁM RỰC RỠ
Hà Ngọc Anh – Thành viên Ban Quản trại Tiểu trại 3 (Châu Mỹ)
“Đã bao nhiêu lâu, bao lâu kể từ lần đầu tôi đi
Đi qua bao nơi xa xôi, thấy được, có được những gì?
Vẫn còn ngây thơ, vẫn còn mộng mơ, hay trưởng thành hơn từng giờ?”
(Bài hát “Nhớ mãi chuyến đi này” – Sáng tác: Bùi Công Nam)

Đúng thật như vậy. Dù tôi đã trải nghiệm nhiều mùa trại hè nhưng mỗi lần mỗi khác, khiến cho tôi nhận ra mỗi chuyến đi trại là một bài học, là một lần soi chiếu chính mình. Và lần đi này, với tôi, là một bước ngoặt – lần tôi cảm nhận rõ nhất sự chuyển mình trong vai trò và suy nghĩ của bản thân.
Lần đầu tiên tôi thật sự dám đứng vào vai trò thủ lĩnh, không còn lùi bước hay chọn làm thành viên “an toàn” như trước kia. Tôi không còn né tránh trách nhiệm mà đã hoàn thành nhiệm vụ với tất cả sự nghiêm túc và lòng nhiệt thành, không còn mặc kệ mọi thứ mà sẵn sàng hoà vào tập thể và làm việc hết mình cùng Ban Quản trại.
Ngay từ khi nghe điểm đến là “xứ sở hoa vàng trên cỏ xanh”, tôi rất muốn đi ngay, nhưng cũng lưỡng lự vì việc học. Lúc ấy tôi tự hỏi mình: “Đi hay không đi bây giờ?” Rồi khi suất tham gia gần như đã hết, tôi không cho phép mình bỏ lỡ – vì bản thân là “chân chạy” chính hiệu mà – sinh ra là để khám phá hành trình. Khi tên mình xuất hiện trong danh sách trại, tôi chính thức trở thành một mảnh ghép ở Tiểu trại 3 – Châu Mỹ, cùng góp chút sức của mình hỗ trợ chị Quế Chi, Thiên Lam và Liễu Khôi. Tôi đã rất háo hức mong chờ để thực sự “đi” – không chỉ là đi du lịch, mà là đi để học, đi để hiểu, đi để trưởng thành, để gặp gỡ những con người mới, để viết nên một chương thật đẹp cho thanh xuân tại điểm cực Đông của Tổ quốc.

“Một ngày đẹp trời nắng trong xanh ngời
Nhìn kìa miền quê cất tiếng gọi mời
Đến đây nhanh nhanh mình cùng đi chơi
Nơi đâu cũng là nhà – quê hương của ta mà…”
(Bài hát “Vòng tay nắng” – Sáng tác: ChuChu)
Câu hát vang lên như báo hiệu hành trình sắp bắt đầu. Buổi chiều tập trung tại Trường Đoàn Lý Tự Trọng, ai cũng mang trong mình tâm thế háo hức, hồi hộp, và tự hỏi: “Không biết Phú Yên đón tiếp mình như thế nào nhỉ?” Chúng tôi – những con người còn xa lạ – dần hòa vào nhau đọc to băng reo Tiểu trại, trao nhau những cái bắt tay đầu tiên.
Khi ngọn đuốc truyền thống được thắp sáng, pháo hoa bừng lên rực rỡ giữa bầu trời thì Trại hè 2025 chính thức khai mạc, với chủ đề “Tôi yêu Tổ quốc tôi”.
“Ngày hôm nay ta cùng họp hoan nơi đây
Mọi người bên nhau chúng ta cùng đi trại
Một hai ba, gia đình ta đã đến
Trại hè năm châu xin được phép bắt đầu!”
Đã đến giờ lên đường – xách ba lô và mang theo con tim đầy háo hức bắt đầu hành trình thôi! Sáng sớm hôm sau, chúng tôi đến Tháp Nghinh Phong để đón bình minh, check in và ngồi thiền giữa không gian yên bình. Sau đó là một bữa sáng lấp đầy những chiếc bụng đói tại chợ Tuy Hoà.
“Phú Yên say hi – Đây rồi Tháp Nhạn
Nghinh Phong gọi bạn – Châu Mỹ sẵn sàng”

Chúng tôi vận động bằng cách leo lên Tháp Nhạn, ngắm nhìn vẻ đẹp đầy cổ kính, sau đó về Trung tâm An điều dưỡng tàu ngầm – nơi sẽ trở thành “đất trại” của chúng tôi trong những ngày sắp tới. Nghe đồn đồ ăn ở đây được tận tay các anh bộ đội nấu ngon không chê vào đâu được! Vừa nhận phòng, mọi người đã rôm rả chuyện trò, soạn đồ, phân chỗ ngủ, tiếng cười vang lên không ngớt. Sau đó, chúng tôi cùng nhau tham gia những trò chơi khởi động trên biển để làm quen, xây dựng tinh thần đồng đội. Và từ khoảnh khắc ấy, “Châu Mỹ” dần trở thành cái tên mà nhắc đến là ai cũng phải bật cười vì sự quậy phá… đến mức Ban Tổ chức cũng “e dè” không biết sắp tới lại bày ra trò hay điều gì “bất ngờ té xỉu” nữa đây!
“Cùng hát cùng vui – Nhà ta trên hết
Anh em đoàn kết – Vượt ngàn chông gai”
Những ngày ở Phú Yên, thời gian dường như trôi quá nhanh. Buổi sáng tập thể dục cùng nhau bên bãi biển Tuy Hòa, buổi chiều lăn xả các trò chơi trên cát, đến tối được khám phá chợ đêm – lại có thời gian tụ họp, vừa ăn uống vừa kể chuyện pha trò, làm khu chợ sôi nổi toàn tiếng cười vang lên. Liễu Khôi có lẽ là người cùng tôi hát bất chấp mọi nơi, còn Thiên Lam và Lam Khanh lại là người cười mồi cho chúng tôi. Tối đến, chúng tôi cùng nhau tập hợp để làm vật dụng và đồ thời trang của Tiểu trại. Đi trại chứ không phải ở nhà nên dậy rất sớm, tập thể dục và ngắm bình minh trên biển nhé. Ăn sáng xong thì cùng nhau tham quan Gành Đá Đĩa. Từ trên nhìn xuống, ai cũng không khỏi cảm thán vì đất nước mình quá đẹp.
Buổi tối, nhiều điều bí ẩn được giấu kín bữa giờ sẽ bùng nổ khi tham gia vào Đêm Hội Văn Hoá – nơi các Tiểu trại trình diễn hoá trang của từng châu lục. Đây cũng là đêm tôi luôn mong chờ, vì được cùng nhau thắp lên ngọn lửa giữa vòng tròn quanh lửa hồng và tay nắm tay quây quần bên nhau. Những cái ôm, bắt tay, khoác vai dường như không còn khoảng cách mà đã trở thành một, không còn vẻ e ngại, ngượng ngùng của phút ban đầu. Cùng nhau nhún nhảy lắc lư theo điệu nhạc Chachacha, Twist, các vũ điệu đường phố như đưa mọi người đến gần nhau hơn. Mọi khoảnh khắc đều sống động, chân thành và tất cả đều đọng lại trong tim mỗi người mà khi ta nhắc lại, nhớ lại đều bất giác mỉm cười, muốn kim đồng hồ quay ngược lại giây phút ấy nhưng đây là điều không thể. Đêm Hội Văn Hoá cũng thật tuyệt khi những màn trình diễn văn nghệ cổ động mãn nhãn đã tạo ấn tượng với Ban Giám khảo sau bao ngày luyện tập vất vả của từng Tiểu trại. Thật rực rỡ không kém với màn tái hiện đặc sắc 4 châu lục Á – Âu – Phi – Mỹ trong phần biểu diễn thời trang khiến tất cả mọi người tập trung xem.
Lễ Đăng Quang là thời khắc long trọng – khi mọi sự nỗ lực, cố gắng trong kỳ thi nâng bậc đã được ghi nhận. Đã có khoảnh khắc “thót tim” khi được xướng tên thủ khoa và những giọt nước mắt lăn dài xúc động. Tiếp đó là Lễ Bế Mạc, khoảnh khắc chia tay đã đến gần. Những cái ôm, cái bắt tay, nụ cười, phần quà lưu niệm… được gửi trao trong sự lưu luyến.

“Một cuộc hành trình không phải được đo bằng dặm mà được đo bằng tình bạn.” – Tim Cahill. Lần đầu tiên tôi “thu thập” được nhiều tình bạn, tình anh em đẹp như vậy. Gần như tôi đã thuộc gần hết tên các thành viên của Tiểu trại, lại càng trở nên thân thiết gắn kết với tất cả. Những cái tên tôi sẽ không bao giờ quên:





Đêm nay có lẽ cùng nhau rộn ràng xếp đồ, ngồi kể lại chuyện cũ, có người sẽ trằn trọc không ngủ – vì nhớ, vì thương, vì không muốn hành trình kết thúc, vì không muốn chia xa những người bạn mới vừa gặp vừa quen. Chỗ ngủ chỉ vừa mới thích nghi chưa được bao lâu lại phải rời đi rồi…
Tình bạn ấy, chỉ vài ngày ngắn ngủi mà thân thiết đến lạ. Những người tưởng chừng xa lạ, giờ đây lại có thể nắm tay nhau thật chặt lúc hô to băng reo, cùng nhau vượt thử thách, cùng nhau ăn trong tiếng cười, cùng nhau lặng người trong đêm lửa trại…
“Tua lại thời gian ngày mà ta không thể quên
Lưu lại khoảnh khắc này mà ta đang kế bên
Giai điệu còn vang thì còn chung nhau cái tên
We say hi, never say goodbye…”
(Bài hát “Say hi never say goodbye” – Sáng tác: Dương Domic)
Khoảnh khắc ngồi trên xe về lại Thành phố Hồ Chí Minh, tôi thầm nghĩ: Hoá ra chỉ vài ngày thôi mà đủ để tôi lớn lên, để biết yêu thương, biết quý thời gian hơn, biết trân trọng, biết cảm ơn từ những điều giản dị nhất – một bữa ăn cùng bạn, một cái ôm, một cái bắt tay, tiếng cười, một ánh mắt đồng đội trong trò chơi thử thách…
“Sống cho hết đời thanh xuân không có nghĩa là thư thả
Người biết tiết kiệm thời gian, đó mới là người dư giả
Tâm hồn như một làn gió, bay cao như nốt La thăng
Cuộc đời là chuyến hành trình và những dấu chân để lại hoa văn”
(Bài hát “Sống cho hết đời thanh xuân 4” – Trình bày: Huỳnh Công Hiếu)
Ngày chia tay đã đến. Không còn những đêm thức trễ cùng nhau làm, cùng cười nghiêng ngả, không còn tiếng gọi, tiếng gõ cửa phòng gọi nhau, không còn băng qua hành lang để vào phòng chơi hay đi kiếm nhau tại đất trại… Tình cảm vẫn còn đó và những kỷ niệm này sẽ chẳng bao giờ phai.
Cảm ơn vì tôi đã dám rực rỡ, hoà vào nhịp đập tuổi trẻ. Cảm ơn Phú Yên – Trại hè 2025. Cảm ơn vì tất cả, cho tôi học nhiều thứ. Cảm ơn tình bạn, hành trình chứa chan yêu thương. Cảm ơn vì cùng nhau bên nhau có nhau đồng hành – bởi đó là những mảnh ghép đẹp của tôi. Trong vô thức tôi lại cất lên giai điệu:
“Đi đi
Đi đi đi đi
Đi trại hè trại hè
Đi trại hè trại hè
Đi trại hè trại hè
Hê, uh-huh uh-huh
Ta vi vu năm châu
Luôn yêu thương bên nhau
Gian nan không sao đâu
Hê, uh-huh uh-huh”