Thấm thoát đã 7 năm từ lần đi trại đầu tiên của tôi với tổng đoàn Sao Bắc Đẩu ở trại huấn luyện và nâng bậc lần 3 ở Nam Cát Tiên cho đến trại huấn luyện và nâng bậc lần 9 tại Phan Thiết – Bình Thuận đã khép lại
Trại hè lần này có hoạt động gì vui ư? Nếu tôi kể hết ở đây có lẽ nó sẽ dài như quyển tiểu thuyết mất thôi, mà tôi cũng chẳng phải một nhà văn để đủ tự tin viết cho các bạn đọc đến trang cuối mà không… ngủ gục đâu! Nên tôi xin mời bạn… xem băng ghi hình và tờ giấy danh sách hoạt động trại đỡ nhé! Còn ở đây, tôi chỉ gửi gắm một chút cho các bạn về vài dòng suy nghĩ của tôi đối với kỳ trại lần này…
Thấm thoát đã 7 năm từ lần đi trại đầu tiên của tôi với tổng đoàn Sao Bắc Đẩu ở trại huấn luyện và nâng bậc lần 3 ở Nam Cát Tiên cho đến trại huấn luyện và nâng bậc lần 9 tại Phan Thiết – Bình Thuận đã khép lại, cũng là lần tham gia trại hè thứ 7 của tôi cùng đại gia đình Sao Bắc Đẩu. Hành trình Sao Bắc Đẩu du ngoạn trên mảnh đất hình chữ S thường niên lại diễn ra một lần nữa.
Có người hỏi tôi rằng: ‘đi trại hè có gì vui đâu?’ Vui lắm chứ! Vui vì vừa được đi chơi sau những ngày tháng căng thẳng ở trường lớp, lại vừa được học hỏi, xây dựng vốn kiến thức cho bản thân qua trải nghiệm thực tế. Nhưng vui nhất là trong chuyến đi được sát cánh cùng bè bạn, có bạn cũ và bạn mới. Tin tôi đi, một chuyến đi chơi xa bên những người bạn thân nó chẳng giống với một chuyến đi cùng gia đình chút nào đâu! Vui hơn trăm vạn lần kìa ^^!
Viết những dòng này, trong tôi như đang lật lại từng dòng ký ức dang dở mong được viết tiếp. Cuộc vui nào rồi cũng tàn…
Cái cảm giác mong ngóng từ khi tôi cầm giấy bút để đăng ký tham gia trại trong một buổi sáng Chủ nhật của tháng 5 ngày nào giờ chỉ còn là ký ức.
Những hôm ngồi bên các anh chị Trại trưởng và Trại phó dưới cái chòi nhỏ ở công viên trong cái nóng oi ả cùng tiếng ve của buổi trưa hè để làm các vật dụng cho tiểu trại cùng những lo toan phiền muộn nhưng rôm rả tiếng nói cười giờ đây chỉ còn là hoài niệm.
Những ngày tháng chăm chỉ, miệt mài tập luyện những bài nhảy cổ động, nhảy dân vũ dưới cái nắng trưa hè, giọt mồ hôi ướt đẫm lưng áo thật mệt mỏi ngày nào, để rồi được tận hưởng niềm hạnh phúc khi giật giải nhất trong đêm thi văn nghệ. Tất cả đã qua đi…
Những giây phút cười nói rôm rả trên chiếc xe của tiểu trại Gió Biển, hay buổi đêm đi dạo ở Phan Thiết, chuyện trò tâm sự bên ly nước mía đơn giản mà thật ấm áp, chứa chan. Những giây phút cùng nhau gào thật to băng reo tiểu trại, cổ vũ đến lạc giọng, đôi bàn tay tưởng như rã rời. Những tối đói bụng, gõ cửa xin thức ăn khuya chỉ là những ly mì gói từ chị Phụng – trại trưởng… Nhớ cả những buổi trưa và những buổi tối sang phòng của nhau chơi, đùa giỡn nói cười. Nhớ lắm đêm lửa trại cùng hoà ca, nói cười, nhảy múa dưới ánh lửa trại, rồi sau đó là những cái nắm tay, những cái ôm da diết từ những người bạn xung quanh để rồi tất cả giờ đây chỉ còn là nỗi nhớ dai dẳng. Những phút giây này, xin ghi nhớ mãi…
Mỗi kỳ trại đi qua là mỗi lần tôi được cống hiến và tự trở nên độc lập hơn, mạnh mẽ hơn, học được nhiều điều hay lẽ phải về lối sống và đạo đức, nhân cách bản thân. Học tập cả những tấm lòng, sự cao cả biết hy sinh và những yêu thương. Bản thân trở nên chín chắn trưởng thành hơn và đó là hành trang cho tôi để bước vào đời mai sau.
Tất cả đã khép lại và trước mắt tôi giờ đây lại quay về cuộc sống thường nhật với những mối bận tâm về bài vở luôn bủa vây tôi.
7 kỳ trại đi qua nhưng mỗi kỳ trại luôn đong đầy trong tôi những cảm xúc rất khác nhau. Chất chứa trong cả tôi lẫn từng trại sinh là những nỗi buồn, niềm vui, sự hạnh phúc, có khi lại là một chút tình cảm rung động của lứa tuổi mới lớn. Những cung bậc cảm xúc cứ thế mà lướt ngang qua tôi như những cơn gió – đôi lúc mang theo sự ấm áp, có khi là lạnh giá, hay lại là một hương thơm nồng nàn.
Nếu có ước muốn trong cuộc đời này, hãy nhớ ước muốn cho thời gian trở lại…
Bên nhau tháng ngày, để nụ cười còn mãi…
Nhắc đến trại hè là nhắc đến kỷ niệm, nhắc đến bạn bè. Nhưng có lẽ nào tôi lại không nhắc tới chị Phụng trại trưởng – người chị tuyệt vời của tôi?
Chị Nguyễn Thị Mỹ Phụng có lẽ là người mà tôi nhớ đến đầu tiên và nhiều nhất, người đã luôn sát cánh bên tôi trong toàn bộ 7 kỳ trại mà tôi tham gia tại CLB Sao Bắc Đẩu từ khi còn là cậu nhóc 10 tuổi. Một con người luôn chu đáo về mọi mặt, chăm sóc cho các trại sinh như những người con của mình vậy. Một người thủ lĩnh tài giỏi, luôn tự mình xoay sở mọi việc. Chị còn một thủ khoa liên tiếp cả 3 kỳ thi hướng dương 2-3-4, đến nay vẫn là người duy nhất làm được điều đó. Kỷ niệm mà tôi nhớ nhất khi nhắc đến chị là ở kỳ trại Nha Trang, chị bị chẩn đoán mắc phải chứng tràn dịch màng phổi ngay trước kỳ trại. Theo lời bác sĩ, chị phải nhập viện để được theo dõi và điều trị. Vậy mà chị vẫn bất chấp để tham gia kỳ trại với ‘đàn con thân yêu’ của chị, để rồi ngày trại cuối cùng nhìn thấy chị xanh xao và yếu đi hẳn, cuối cùng chị đã phải nằm viện một thời gian dài. Tôi cũng chẳng biết dùng lời nào để nói lên sự nể phục của tôi khi nói về chị. Mong chị hãy mãi là người chị tuyệt vời nhất của em nhé!
Viết cũng đã dài, tôi xin dừng bút ở đây. Và hẹn gặp lại các bạn ở trại huấn luyện và nâng bậc lần 10 tại Đà Lạt năm sau!