VÔ THANH THẮNG HỮU THANH

Một hôm, một người nông dân có việc ra thành phố, khi đi qua một gốc cây to, liền
xuống ngựa buộc dây cương vào gốc cây, rồi cả người và ngựa nghỉ ngơi. Một lão
nhà giàu có việc phải đi qua con đường đó. Đến gốc cây, lão cũng xuống ngựa, buộc
dây cương ngựa vào gốc cây rồi nghỉ. Người nông dân thấy vậy, liền nói:
“Thưa ngài, con ngựa của tôi chưa được dạy dỗ tốt.
Nó hung dữ lắm, có thể đá chết ngựa của
ngài đấy! Ngài nên buộc ngựa sang một gốc cây khác thì tốt hơn!”

Lão
nhà giàu trừng mắt nhìn anh ta, nói: “Ta thích buộc ngựa ở đâu thì buộc,
ai cấm được ta?” Nói xong, Lão thản nhiên ngồi xuống, mở chai nước ra uống
cho đỡ khát.

Một
lúc sau, hai con ngựa bắt đầu cắn nhau, đá nhau. Hai người hoảng sợ cùng lao
vào cản hai con ngựa lại, nhưng không làm sao có thể lại gần được.

Lão
nhà giàu không ngờ tới chuyện con ngựa của hắn bị ngựa của người nông dân đá chết
quay đơ một cách nhanh chóng.

Hắn
hùng hổ túm lấy áo người nông dân quát tháo, đòi bồi thường con ngựa. Người
nông dân không chịu, nói con ngựa của lão bị đá chết là do lão không chịu nghe
lời người nông dân nói. Thế là lão nhà giàu tức giận kéo người nông dân lên kiện
quan nhờ phân xử.

Trước
tòa, mặc cho quan tòa hỏi thế nào, anh nông dân vẫn lặng thinh không nói một
câu. Quan tòa ngán ngẩm lắc đầu, nói: “Thì ra nhà ngươi là một tên câm! Có
hỏi nữa cũng vô dụng”. Lão nhà giàu nghe quan tòa nói vậy, vội nhảy cẫng
lên tố cáo: “Thưa tòa, hắn không bị câm đâu ạ! Khi nãy, lúc tôi buộc ngựa
vào gốc cây, hắn còn la to nói với tôi mà!” Viên quan tòa nghĩ, chắc trong
vụ việc này có gì mờ ám đây, mình cần tế nhị hỏi cho ra nhẽ mới được. Liền hỏi
lão nhà giàu: “Hắn la hét, nói với ngươi câu gì?” Lão nhà giàu vội
vàng phân bua: “Thưa tòa, hắn nói nguyên câu dài như thế này, “con ngựa
của tôi dữ lắm đấy, có thể nó đá chết con ngựa của ngài. Ngài nên buộc ngựa
sang cây khác đi”. Quan tòa nghe xong nói: “Hắn đã có lời cảnh cáo
trước, mà nhà ngươi ương bướng không nghe, thì phải tự trách mình, còn đòi bồi
thường gì nữa!”

Lão
nhà giàu thua kiện, lủi thủi chuồn mất. Quan tòa cười với người nông dân:
“Giỏi, vô thanh thắng hữu thanh, anh thật là thông minh!”

Thông
minh ở đâu?

Cổ nhân thường nói, sự thực thắng hùng biện, câu
chuyện này cũng chung một thông điệp ấy. Có lúc ta hết lời thanh minh, tranh cãi,
chưa chắc đã thuyết phục nổi ai. Người nông dân chỉ cần giữ im lặng không nói,
mưu trí bắt lão nhà giàu tự khai ra sự thực của vấn đề, càng làm cho sự việc được
rõ ràng và khách quan hơn, được mọi người tin tưởng hơn. Quả là một người thông
minh mưu trí cao.

Bài và hình ảnh: Sưu tầm 

Hoa
Nắng
[admin]

Chia sẻ bài viết lên:
Đóng