NGHỀ GIÁO

NGHỀ GIÁO

Nghề tôi không ai đón

Cũng chẳng có ai đưa

Nghề vất vả có thừa

Đó là nghề dạy học.

Hàng ngày bên lũ nhoc

Tôi thấy mình trẻ ra

Già rồi cũng hát ca

Cũng vui đùa với chúng.

Đôi khi cũng lúng túng

Với tình huống xảy ra

Lắm khi cung hét la

Khi học trò ương bướng.

Nghề tôi tuy chẳng sướng

Nhưng không thiếu niềm vui

Có lúc cũng ngậm ngùi

Khi xa trò đã dạy.

Nghề tôi như thế đấy

Nghề ươm đúc mầm xanh

Truyền kiến thức học hành

Cho đàn em, đàn cháu.

Tôi yêu nghề mình lắm

Dù có những gian truân

Cực khổ hay buồn phiền

Cũng là nghề cao quý.

Giờ tóc xanh đã bạc

Bước vào tuổi xế chiều

Ngẫm lại làm cô giáo

Thấy đời thật đáng yêu!

Tôi mong được mãi mãi

Trên bục giảng nhà trường

Được chăm lo dạy dỗ

Đám học trò mến thương.

Tóc ơi! Đừng điểm sương

Để ta còn trẻ mãi

Vì học trò thơ dại

Vẫn ngày ngày chờ ta.

Người đăng: Nguyễn Thị Mỹ Phụng – Nhóm Admin

Chia sẻ bài viết lên:
Đóng