Tôi còn nhớ như in cái ngày nhận quyết định Thành viên Ban Huấn Luyện, tôi – với sự bỡ ngỡ và rụt rè – gặp thầy Huỳnh Toàn: “Thầy ơi, em không muốn về Nhóm Sao, em muốn làm ở Chòm”. Vậy mà thầy vẫn nhất quyết nhất quyết giao cho tôi thử việc ở Sao Mai! Tôi không nghĩ là mình làm được, tôi không tin là mình làm được đâu, tôi thương trẻ em, nhưng chưa bao giờ tôi dạy và chơi với trẻ, tôi nghĩ mình hoàn toàn mù tịt!!! Nhưng tôi không có thói quen cho phép bản thân mình dễ dàng từ bỏ. Mặc kệ, vì lòng tự trọng và tinh thần trách nhiệm, tôi làm, làm bằng những gì mình có thể. Kỳ lạ thay, tôi cảm nhận được niềm vui, niềm hạnh phúc, của các em và cũng là của chính tôi sau từng buổi sinh hoạt. Tôi đã làm gì? Một bài dạy hay ư? Sự nghiêm khắc phải không? Hay những trò chơi chạy lăn xăn qua qua lại lại tràn ngập tiếng cười mà vốn là sự khoái chí của các em?
Nhìn lại chặng đường hơn ba năm qua, tôi tìm ra một mấu chốt cho tất cả các câu hỏi: tôi đã dành cho Sao Bắc Đẩu tình cảm đặc biệt, tình cảm đó nảy sinh một cách vô thức. Tôi yêu công viên Tao Đàn – nơi cách nhà tôi mười mấy cây số với chiếc xe đạp quen thuộc. Tôi yêu không khí trong lành cùng những người tập thể dục, đi bộ qua lại với nụ cười tươi. Tôi yêu những câu hỏi thăm ngộ nghĩnh của chú giữ xe. Tôi yêu bé Thảo, sự lạc quan và lòng nghị lực của em. Tôi yêu các em, tôi hạnh phúc khi các em đi sinh hoạt đều hơn, ngoan hơn. Tôi yêu các bé hiền, vâng lời, sẵn sàng làm những công việc chung, giúp đỡ chị thủ lĩnh. Tôi yêu cả những bé hiếu động, đôi lúc là nghịch ngợm hay chọc phá bạn bè, không nghiêm túc trong giờ chào cờ, bởi lẽ tôi biết rằng mình luôn có “một liều thuốc hiệu nghiệm”. Tôi vui sướng khi sáng chủ nhật đẹp trời, mẹ đưa em đến với đôi giầy thể thao trắng (thay vì đôi dép em cố tình mang) cùng lời tuyên bố: “Hôm nay chị Hảo coi em nè nha!”. Tôi yêu tất cả phụ huynh, không lời nào tuyệt vời hơn nữa tôi có thể dành cho họ. Tôi không buồn trong ngày tách Sao Mai, mà thay vào đó, tôi hạnh phúc, vì để rồi đó các em sẽ được lớn hơn, đến với nhóm Sao, chòm Sao phù hợp lứa tuổi, người thủ lĩnh mới sẽ dạy những điều mà tôi chưa có cơ hội dạy. Tôi vẫn tiếp tục cùng Tiểu Sao 2, cùng Sao Bắc Đẩu – Bắc Tao Đàn, cùng một chặng đường mới. Và tôi vẫn yêu như thế, như thế!
Sự trưởng thành của tôi gắn liền với sự phát triển của Sao Bắc Đẩu. Ba màu Hướng Dương là ba kì Trại Huấn Luyện và Nâng Bậc, ba dấu ấn vui buồn. Ba năm của Sao Bắc Đẩu là ba lần: ở Chòm Sao Thiên Hậu, ở sao Mai, ở Tiểu sao 2, là ba năm cấp ba của một thời học sinh.,… Còn một điều nữa, một điều mà không bao giờ có thể so sánh bằng (dù là tương đối) được. Đó là ba năm nhưng quá nhiều kỉ niệm, quá nhiều giọt nước mắt, quá nhiều tiếng cười, quá nhiều giọt mồ hôi và trên tất cả những thứ đó là biết bao nhiêu tâm huyết, sự hy sinh của Ban Chủ Nhiệm – Ban Huấn Luyện từ Câu lạc bộ Sao Bắc Đẩu đến Tổng Đoàn Sao Bắc Đẩu với Sao Bắc Đẩu – Tao Đàn (hai phân khu), Sao Bắc Đẩu – Gò Vấp, Sao Bắc Đẩu – Tân Thuận, Sao Bắc Đẩu – Quận 10, Sao Bắc Đẩu – Quận 4, Sao Bắc Đẩu – Tân Bình,…
Còn nhớ rất rõ tôi có phát biểu một đoạn trong Đĩa phim Trại Huấn Luyện và Nâng Bậc lần 2: “Tôi sẽ cống hiến cho nơi mà mình đã có cơ hội để trưởng thành”.Thế nhưng, quá trình cống hiến tại Sao Bắc Đẩu cũng là quá trình từng cá nhân trưởng thành, khi cho đi, tôi luôn được nhận lại. Phải chăng tôi vẫn luôn nợ Sao Bắc Đẩu những ân tình đẹp đẽ như thế?
Giờ đây, tôi đã là một sinh viên ngành Tâm lý (điều mà tôi khao khát từ lâu), tôi đã tự tin, mạnh mẽ và nhiều năng lượng hơn, tôi biết sống cho những điều cần thiết; sống có mục tiêu, có ước mơ; sống hạnh phúc. Chính Sao Bắc Đẩu đã dạy tôi những điều vô giá đó! Tôi muốn dành lời cảm ơn cho tất cả, cho cả những người âm thầm ủng hộ và yêu thương tôi. Một lý do đặc biệt khiến tôi viết bài viết này, tôi muốn gửi đến thầy Huỳnh Toàn – người thầy mà hơn ba năm qua tôi chưa dành được lời cảm ơn trân trọng nhất. Cảm ơn thầy, vì tất cả, thầy ơi!
Ngay lúc này đây, tôi nhận ra rằng mình đang yêu thêm. Yêu thêm những ngày nhìn Sao Bắc Đẩu từ xa và phát hiện nhiều điều thú vị. Yêu thêm một lớp các bạn thủ lĩnh tương lai trẻ tuổi đầy nhiệt huyết và sáng tạo. Yêu thêm những gì mình đã từng yêu. Yêu thêm một tất cả mình tạm mang đi và yêu thêm một tất cả vẫn ở lại cùng ánh nắng ấm sáng chủ nhật công viên Tao Đàn. Bỗng yêu thêm nữa, yêu thêm nhiều nữa…
Và hôm nay, tôi lại mỉm cười trên con đường mình đang đi, tôi luôn biết một điều rằng trái tim của mình luôn có một góc thân thương và trân trọng dành cho Tổng Đoàn Sao Bắc Đẩu. Có lẽ như một câu nói mà ai đó đã cất lên trong ngày Lễ Hiến Chương Nhà Giáo: “Thầy đã dạy cho con biết rằng, trưởng thành nghĩa là rời xa mái nhà của mình để có thể quay trở lại”.