Vừa dùng xong bữa tối, nó đã nhảy tót lên giường, đeo ear – phone và khoan khoái lim dim mắt thưởng thức những giai điệu trầm bổng. Nó vẫn còn sung sướng vì tối nay không phải đến trung tâm luyện thi; trọn vẹn một buổi tối và cả ngày mai nữa, ngày chủ nhật, nó được tha hồ ngủ, tha hồ nằm ườn ra, tạm thời không phải nạp thêm mớ kiến thức khổng lồ nào vào đầu.
TUYỆN NGẮN
MỘT NGÀY VUI LẠI BẮT ĐẦU
Hoàng Nguyễn Kiều Ngân – Chòm sao Hiệp Sĩ
Vừa dùng xong bữa tối, nó đã nhảy tót lên giường, đeo ear – phone và khoan khoái lim dim mắt thưởng thức những giai điệu trầm bổng. Nó vẫn còn sung sướng vì tối nay không phải đến trung tâm luyện thi; trọn vẹn một buổi tối và cả ngày mai nữa, ngày chủ nhật, nó được tha hồ ngủ, tha hồ nằm ườn ra, tạm thời không phải nạp thêm mớ kiến thức khổng lồ nào vào đầu. Ừ thì tại nó đang học lớp 12 mà. Thi tốt nghiệp, rồi thi đại học nên nó đã phải luyện thi từ đầu năm học… Nó khẽ rùng mình nghĩ đến lịch học chính khóa, học thêm dày đặc của mình. Trời! Cái thời khóa biểu kín mít đó ám ảnh nó cả khi nó đang thư giản nữa chứ. Khổ quá!
“Hai! Hai!”
Cu Tin gỡ một bên phone ra, hét toáng vào tai nó. Nó giật mình ngồi bật dậy, nạt thằng nhóc:
“Mày làm gì mà hét lên như cháy nhà vậy hả!!?”
Cu Tin gãi đầu, gãi tai cười hì hì:
“Tối nay Hai ngủ sớm, mai dậy sớm đi sinh hoạt Sao Bắc Đẩu với em nha!”
Ba từ “Sao – Bắc – Đẩu” rơi vào tai nó rồi đọng lại đâu đó thật khẽ khàng, khiến nó thoáng thừ người. Nó gỡ hẳn cái ear – phone ra, lắc đầu:
“Thôi tao không đi đâu. Mày không thấy tao học bù đầu lên đó hả…”
“Dạ thì em biết, cho nên em mới rủ Hai đi câu lạc bộ Sao Bắc Đẩu để đầu óc được thư giảnnè!”
“Thư giản cái con khỉ. Tao chỉ muốn ngủ thôi. Thử học lớp 12 như tao đi rồi biết.”
“Hiệp Sĩ nhớ Hai lắm đó!” – Giọng cu Tin mất hẳn cái hào hứng lúc nãy – “Mọi người nhắc Hai hoài. Chòm mình có thêm nhiều thành viên mới lắm. Có thêm anh Hoàng nè, ảnh cũng học lớp 12 mà tuần nào cũng đi từ sớm dựng cột cờ, dựng lều với tụi em. Ảnh giỏi lắm, mới đi mà đã thuộc hết morse, sermaphore mà lại quản trò hay nữa! Còn thằng Lợi bằng tuổi em, nhà ở tuốt Huyện Bình Chánh, sáng chủ nhật nào cũng đi hai tuyến xe bus lên sinh hoạt. Ai cũng cố gắng, cũng muốn gắn bó với Sao Bắc Đẩu, với chòm sao, chỉ có Hai là nói yêu Hiệp Sĩ, yêu Sao Bắc Đẩu mà lười biếng nằm ở nhà. Kệ Hai luôn!”
Nói rồi nó ngoe nguẩy bỏ đi, hệt như con gái. Mà cái thằng này hôm nay hay thật, dám lên lớp cả chị nó nữa. Cu Tin đi rồi, còn lại một mình trong phòng, nó thừ người ra, thở dài, rồi lại thừ người ra… Tự nhiên nó mất hứng với cái ipod, mất luôn cảm giác sung sướng vì xắp được ngủ…một ngày rưỡi. Những hình ảnh thân quen cũ như một cuốn phim tua lại trong đầu nó. Trong cái yên bình của sớm mai và cái rộn rã của buổi sinh hoạt vui tươi xắp đến, tụi nó cùng nhau dựng cột cờ, cùng kể cho nhau nghe những chuyện buồn vui trong tuần. Nó nhớ giờ chào cờ; nhớ cờ biểu trưng Sao Bắc Đẩu kiêu hãnh tung mình đón gió mới cùng Cờ nước, Cờ Hội; nhớ cái nắm chặt tay đầy tự hào và tin tưởng đặt lên con tim khi hô to khẩu hiệu phương châm của Sao Bắc Đẩu: “Yêu nước – Dũng cảm – Hào hiệp – Cao thượng”, như tình yêu mỗi thành viên dành cho nhau và cho ngôi nhà Sao Bắc Đẩu thân yêu này. Nó nhớ thầy Toàn, anh Trương, anh Khương, chị Nhã, Ngoại Dung, anh Tuấn, chị Diệp… và những anh chị Thủ lĩnh dễ thương với những giờ sinh hoạt chung toàn câu lạc bộ chưa bao giờ ngớt tiếng cười. Nó nhớ anh Dự với những buổi học khiêu vũ mồ hôi lấm tấm trên trán mà ai cũng háo hức. Nhớ anh Trung, anh Luật, vừa vui tính vừa nghiêm khắc, làm tụi nó vừa nể vừa quý. Nhớ mấy nhóc trường Collete nghịch không chịu được. Nhớ anh em sinh đôi Hưng – Thịnh to con mà hiền lành đến dễ thương. Nhớ Lam Ngọc, Thiên Ngọc, Thiên Thương…đứa nào cũng nhiệt tình, cũng lanh chanh, bà tám. Nhớ tụi Mai, Minh, hình như từ hồi nó xin tạm nghỉ, mấy nhóc này cũng “trốn” luôn, cách đây mấy tuần đã bắt đầu đi sinh hoạt lại… Chỉ còn nó… Mà…Hiệp Sĩ từ ngày không có nó, vẫn vui ơi là vui. Nghe thằng Tin kể, Halloween vừa rồi, câu lạc bộ “quậy” một trận tưng bừng, chòm nó được khen là hóa trang đẹp nhất, dễ thương nhất. Thành viên mới tham gia câu lạc bộ và gia nhập chòm ngày một nhiều, ai cũng hòa đồng, vui tính. Thành viên cũ thì kĩ năng mỗi lúc một nâng cao thêm… Cứ thế này…chẳng bao lâu nữa…mọi người sẽ quên mất nó thôi. Mà nó thì vẫn yêu mọi người, nhớ mọi người nhiều lắm!… Cứ vậy, nó thừ người ra, nghĩ ngợi, hồi tưởng; cảm giác khó chịu lẫn nôn nao, vui sướng, giống như xắp được về nhà sau chuyến đi xa vậy. Quên luôn cả cơn buồn ngủ và những mệt mỏi của bài vở, nó chạy vù sang phòng cu Tin.
“Tin nè! Đi bơm xe, mai chở Hai theo với nha!”
“À mà…khi nào ủi đồ, ủi luôn bộ đồng phục Sao Bắc Đẩu cho Hai nghen!”
Nói rồi nó lại chạy vù về phòng. Không nghe nhạc nữa, tối nay ngủ sớm, để mai dậy sớm đi sinh hoạt Sao Bắc Đẩu nữa chứ! Cu Tin nhìn theo bà chị, lắc đầu cười. Bà chị lười biếng của nó đôi lúc thật dễ thương!
Ngày mai là chủ nhật rồi. Một ngày vui lại xắp bắt đầu!