NHỮNG CÔ EM GÁI – Trần Ngọc Quế Chi – Tiểu trại phó Tiểu trại 1 (Thân Thiện)

TRẠI HÈ 2024: CẦN THƠ – AN GIANG 🌾|
– – – – – – – – – – –
NHỮNG CÔ EM GÁI
Trần Ngọc Quế Chi – Tiểu trại phó Tiểu trại 1 (Thân Thiện)
Mỗi một hành trình, mỗi một chuyến đi đều chứa đựng thật nhiều những dấu ấn đặc biệt. Qua một địa danh, ta lại được biết thêm một chút về văn hóa, lịch sử của quê hương đất nước, và yêu thêm một chút những mảnh đất, con người. Vậy là thoắt cái, một mùa trại nữa lại trôi qua. Cuộc hành trình trên đất phù sa xuôi về miền Tây năm nay cho tôi đồng hành với nhiều gương mặt mới – những con người bình thường nhưng luôn khiến tôi bồi hồi mỗi khi nhắc đến.
“Nếu không thể tìm được bạn đồng hành, hãy cứ đi. Bởi khi đến nơi, bạn sẽ thấy họ ở đó.” Tôi đã bắt đầu hành trình với tâm thế như vậy. Một phần bởi vì đợt trại này có nhiều trại sinh tôi mới gặp lần đầu, ít nhiều còn cảm giác chưa thân thuộc; một phần đây dường như là kỳ trại đầu tiên mà trại sinh từ cả Đông Tao Đàn, Bắc Tao Đàn và Hoàng Văn Thụ được trải đều ở bốn tiểu trại, tôi cũng tò mò liệu rằng thủ lĩnh các bên có thể cùng ngồi lại và làm việc với nhau hay không. Thắc mắc của tôi được tháo gỡ dần qua từng buổi họp, và sau khi kết thúc 5 ngày trại, tôi đã có thêm nhiều người anh, người chị, người bạn và nhiều đứa em mới từ khắp nơi.
Tiểu trại 1 theo tôi đánh giá là có rất nhiều cái tên nổi trội. Điểm danh sơ lược nhé: anh Võ Trung – Tiểu trại trưởng thân thiện, Nam vương áo bà ba; Xuân Minh – thành viên Tiểu sao 6, Tiểu trại phó tương lai; Công Vinh – anh Ba Khía, gương mặt điện ảnh; Ngọc Hạnh – mầm non giải trí; Phương Trang – trùm biên đạo; Khải Minh, Hoài Thy, Minh Tú – bàn tay vàng trong làng thiết kế; Trung Hiếu, Gia Kiệt – cửu vạn; chị Quy, chị Hương – bảo mẫu bất đắc dĩ; anh Châu – chuyên gia săn ảnh; anh Chung – tay hòm chìa khóa… “Người thương” thì rất nhiều, thế nhưng tôi đặc biệt muốn dành bài viết này cho 5 cô em gái, là những người bạn cùng phòng của tôi.
Đầu tiên phải kể đến tinh thần hợp tác của các em. Phòng 5A nhỏ xíu, hai giường đôi, sáu nàng thơ. Thay vì nằm dọc như vốn dĩ, chúng tôi một giường ba đứa nằm ngang. Tôi đã chuẩn bị sẵn câu trả lời nếu các bạn hỏi tại sao phòng mình phải “san sẻ” như thế. Tuy nhiên, các bạn hoàn toàn nghe theo sự sắp xếp của trưởng buồng là tôi. Dù có bất cập một tí, phải chen chúc một tí, các bạn vẫn rất vui và hài lòng với phương án này. Chị cảm ơn các em vì đã rất hiểu chuyện và đi trại với tinh thần đúng nghĩa là đi trại chứ không phải đi du lịch nghỉ dưỡng.
Kế đến là ý thức và văn hóa nhường nhịn của các em. Phòng 5A vẫn nhỏ như thế, sáu nàng thơ, một toilet. Ngay giây phút đầu tiên bước vào phòng, một cuộc phỏng vấn nhanh đã diễn ra: “Ai tự thấy mình tắm lâu, giơ tay!” Tôi và Ngọc Anh – hai chị lớn nhất phòng – đã xung phong rất dứt khoát, không hề do dự. Tiếp đó là cánh tay của Hồng Anh và Khánh Thư. Tự tin về tốc độ nhất là Tường Anh và Khánh Quỳnh. Ngay lập tức, thứ tự đi tắm hàng ngày được đưa ra và cả phòng đều rất tuân thủ trật tự này. Phòng có ba chị thủ lĩnh, các em luôn cố gắng dậy sớm hơn, vệ sinh cá nhân để các chị tranh thủ chợp mắt thêm.
5 cô em gái, mỗi người một vẻ. Mỗi bạn có cách bày biện và sắp xếp hành lý, vật dụng cá nhân theo cách riêng. Mỗi bạn một cách ăn mặc, cũng có điệu đà, chải chuốt nhưng không phải kiểu se sua, đánh quần đánh áo. Điểm chung gần như duy nhất của các em có lẽ là hay quên lời chị dặn. “Bạn nào vào sau không đóng cửa?”, “Bạn nào kéo rèm ra mà không kéo lại?”, “Bạn nào quên tắt đèn toilet?”, “Ra khỏi phòng nhớ tắt điện mấy đứa ơi!”… Mỗi ngày tôi hỏi đều đặn 4-5 câu, mỗi câu trên dưới chục lần. Tuy hay quên là thế nhưng mỗi khi chị nhắc là các em “sửa sai” ngay. Ở chung mấy ngày là biết chị Chi khó tính rồi he!
Giờ sẽ là phần nêu ấn tượng riêng của tôi về từng bạn nhé. Ngọc Anh – thành viên Ban Quản trại đến từ Sao Bắc Đẩu Hoàng Văn Thụ, người tôi mặc định là phó phòng – đã biến mất ngay trong đêm đầu tiên ở chung. Hỏi ra mới biết, em sang hỗ trợ công tác làm thời trang cùng các bạn Tiểu trại 4. Lúc về thì cả phòng đã say giấc, cửa đã khóa mất rồi. Từ sự việc này mà tôi thấy được ở em tinh thần tương trợ, luôn hết mình với những người mà em yêu mến. Qua những ngày cùng sinh hoạt trong phòng, tôi cũng phát hiện em khá hoạt ngôn, vui tính, và hay cười. Đôi lời gửi đến cô em Ngọc Anh: “Em cười xinh lắm á! Phải cười nhiều hơn nha!”
Khánh Quỳnh – cô nàng lowkey, sống chậm. Sinh hoạt trên sân Đông Tao Đàn đã lâu, em tuy ít nói, không năng nổ như các bạn khác nhưng bù lại rất cặm cụi, chăm chỉ, và có trách nhiệm với công việc được giao. Quỳnh vừa vinh dự được công nhận trở thành thủ lĩnh chính thức ngay trong Lễ Khai mạc tại Trường Đoàn Lý Tự Trọng, sau khoảng thời gian dài miệt mài gắn bó cùng Tổng đoàn. Đó không chỉ là niềm vui riêng của em mà còn là niềm vui chung của tập thể chị em phòng 5A. Đôi lời gửi đến cô em Khánh Quỳnh: “Bên trong vỏ bọc rụt rè của em là một sức mạnh tiềm ẩn cần được khai phá. Hãy cởi mở hơn và tự tin hơn trong mọi điều mình làm, em nhé!”
Tường Anh – cô nàng cá tính và mạnh mẽ nhất phòng. Ngay từ những ngày đầu chuẩn bị cho các tiết mục văn nghệ, tôi đã cực kỳ ấn tượng với em. Dù chỉ mới tham gia sinh hoạt gần đây nhưng em đã làm quen và trở nên thân thiết với rất nhiều bạn. Ở em tỏa ra một nguồn năng lượng tươi mới khiến ai cũng thấy tràn đầy sức sống. Nằm cùng giường với hai bạn nhỏ hơn, Tường Anh rất ra dáng đàn chị khi luôn quan tâm, lo lắng cho các em từ miếng ăn đến giấc ngủ. Em cũng là người rất hài hước khi thường xuyên pha trò và tung hứng với các chị. Đôi lời gửi đến cô em Tường Anh: “Cảm ơn em đã luôn kiên nhẫn năn nỉ chị dậy vào mỗi buổi sáng! Rất mong chị em mình sẽ có thêm nhiều cơ hội được đồng hành trong những hành trình sắp tới!”
Hồng Anh – trại sinh cuối cùng ghi danh tại trại hè Châu Đốc – An Giang. Em gia nhập với Tiểu trại ở những giai đoạn chuẩn bị cuối cùng, mọi thứ đã vào guồng và xoay nhanh như chong chóng. Tôi với hàng đống deadline mỗi ngày mà đã trở nên căng thẳng hơn, khó chịu hơn. Em vẫn rất cố gắng theo kịp các bạn, nghe chị la đó nhưng em hiểu và vui vẻ làm theo. Hồng Anh có một siêu năng lực là khiến cả phòng “câm nín” bởi những câu hỏi vô tri của mình. Em là cô bé hay hỏi khó. Đôi lời gửi đến cô em Hồng Anh: “Nếu có cơ hội gặp lại những màn vấn đáp của em ở kỳ trại năm sau, chị sẽ phòng bị kỹ hơn! Cảm ơn em vì đã là một mảnh ghép rất thú vị của phòng 5A!”
Khánh Thư – cô em út ngây thơ, trong sáng. Là thành viên nhỏ nhất phòng, được cưng chiều nhưng em rất ngoan và tự lập. Em là cái tên hiếm hoi có mặt trong mọi bài biểu diễn của Tiểu trại Thân Thiện, đúng là nhỏ mà có võ ha! Ở em tôi thấy có sự tự tin cần thiết, một tinh thần luôn sẵn sàng chiến đấu và một đôi chân luôn sẵn sàng chạy bất cứ lúc nào. Không kém cạnh Hồng Anh, tần suất đặt câu hỏi của Khánh Thư cũng khiến các chị phải nhíu mày. Em còn là một trong những nguyên nhân gây tốn nước nhất homestay bởi sơ hở là tôi thấy em đi gội đầu. Đôi lời gửi đến cô em Khánh Thư: “Chị yêu cái nét hồn nhiên, vô tư, vô lo của em lắm. Hãy cứ hồn nhiên như vậy nha!”
Phòng 5A chúng tôi chẳng có gì ngoài những cô em yêu đời. Những ngày trại ngắn ngủi trôi qua, thứ sâu sắc nhất đọng lại trong tôi chính là tình cảm chị em thắm thiết. Không ai bảo ai, vậy mà cả sáu nàng lúc nào cũng yêu thương, chia sẻ và nhường nhịn nhau. Em có chuyện này vui, em kể cho chị; chị có món này ngon, chị chia cho em. Cứ thế mà chị em mình bên nhau hết 5 ngày trại. Đôi lời gửi đến những cô em gái: “Chị rất hạnh phúc vì sự có mặt của các em! Hãy nhớ rằng, một tâm hồn đẹp đẽ sẽ không bao giờ bị quên lãng. Chúc các em luôn rực rỡ như những bông hoa, luôn rộn ràng như những bài ca, và đặc biệt là luôn di dưỡng tâm trong, trí sáng, hoài bão lớn. Yêu các em!” 💕
Chia sẻ bài viết lên:
Đóng