Thế là đã 5 năm trôi qua kể từ khi tôi đến với câu lạc bộ Sao Bắc Đẩu này. Với mỗi thành viên nơi đây, 5 năm là một chặng đường không quá ngắn cũng không quá dài

TRẦN NGỌC KHÁNH – Chòm Sao Bò Cạp

TIỂU TRẠI 2 – GIÓ BIỂN

Thế là đã 5 năm trôi qua kể từ khi tôi đến với câu lạc bộ Sao Bắc Đẩu này. Với mỗi thành viên nơi đây, 5 năm là một chặng đường không quá ngắn cũng không quá dài, đủ để chất chứa vô số kỉ niệm, làm quen, thân thiết, giận hờn rồi lại làm hòa, đủ cả. Và tất nhiên, tôi cũng có. Nhưng đó chỉ là khi chúng tôi đi sinh hoạt vào mỗi chủ nhật hàng tuần, chứ mỗi năm, ở đây còn tổ chức một kì trại hè nữa, và trong 5 năm, tôi đã đi đủ 5 lần – Đà Lạt, Nha Trang, Đắk Lắk, Bến Tre và năm nay là Bình Thuận, vùng đất biển cả với những con người miền Trung chịu ảnh hưởng nhiều bởi bão lũ nhưng khi có du khách ghé thăm vẫn đón tiếp nồng hậu, chu đáo.

Sau khoảng thời gian căng thẳng của đợt thi nâng bậc lần 9, tôi đã thở phào nhẹ nhõm khi biết mình đã đậu cấp bậc Hướng dương 2, cấp bậc của các anh, các chị thủ lĩnh. Không những vậy, tôi còn hồi hộp, mong chờ đến ngày tham gia Trại Huấn luyện và Nâng bậc lần 9 tại Bình Thuận.

Và cuối cùng thì ngày trại đầu tiên đã đến. Năm nay tập trung sớm hơn các năm trước, từ 3 giờ sáng là phải có mặt, mà tôi là con gái, soạn đồ thì nhiều, chuẩn bị cũng lâu cho nên ba mẹ bắt phải dậy từ lúc 2 giờ, mà tối hôm trước nôn nóng quá không chợp mắt được nên thành ra tôi chỉ ngủ có 1 tiếng đồng hồ! Đến 4 giờ 30, trại chúng tôi tập trung để trao thẻ ansin cho các trại sinh. Tôi cứ tưởng là sáng sớm ai cũng buồn ngủ, uể oải nhưng hóa ra lại không. Mọi người tươi vui, phấn khởi lắm! 5 giờ là các xe bắt đầu xuất phát. Trên xe, tôi ngồi kế Thảo An, bên kia là Vân Phi và Bảo Hân. Đây cũng là những bạn mà sắp tới tôi sẽ ngủ cùng tại Trung tâm Sinh hoạt Dã ngoại Thanh thiếu niên tỉnh Bình Thuận. Sau 5 tiếng trên xe, cuối cùng chúng tôi đã đến nơi, nhưng vì xe bị hư giữa đường nên chậm trễ hơn các xe khác rất nhiều. Vừa vào nhà hàng là chúng tôi ăn cơm ngay, nhưng không hấp tấp mà rất trật tự, đàng hoàng. Ăn cơm xong, vừa về phòng cất đồ là phòng tôi bị gọi để phụ các anh chị dựng lều cột cờ. Lúc đầu tưởng mệt lắm, nhưng lại vui vì nhiều bạn làm cùng, đã vậy sau đó còn được các anh chị khen nữa. Khai mạc trại đã đến. Các bạn ăn mặc rất tươm tất, sạch sẽ khi đến hội trường. Sau khi chào cờ xong, với phong cách dí dỏm, thầy Toàn đã làm cho mọi người cảm thấy sảng khoái, vui vẻ sau một buổi sáng mệt nhọc. Khai mạc xong, chúng tôi thay trang phục tiểu trại để chơi trò chơi vận động. Năm nay, tiểu trại tôi chọn màu hồng, nên các anh chị đặt cho mỗi bạn một bộ đồ đá banh có in tên đằng sau với 2 màu hồng – đen hòa quyện vào nhau, trông rất bắt mắt. Tôi công nhận là chơi nhiều thì mệt thật, nhưng được cái vui lắm! Tối hôm đó, chúng tôi mặc áo thun Sao Bắc Đẩu để tham quan phố biển Phan Thiết. Mặc dù trời lạnh nhưng các bạn đi cạnh nhau nên rất ấm áp. Ăn khuya xong, leo lên giường ngủ tôi mới cảm nhận được tình yêu của tôi dành cho… cái giường!

Sáng hôm sau, mới 5 giờ mà tù và đã vang khắp đất trại. Phòng tôi lật đật thay quần áo, đeo thẻ ansin, chạy ra điểm tập kết để tập thể dục buổi sáng. Đồ ăn sáng ở đây rất ngon, ngày nào tôi cũng ăn hết cả. Sau đó, đoàn chúng tôi đến trường Dục Thanh – ngôi trường mà ngày xưa Bác Hồ đã từng dạy học. Tôi còn được tận mắt nhìn thấy cây khế mà ngày xưa Bác tự tay trồng nữa. Nhưng giờ, nhờ các cô chú ở đó mà cây luôn khỏe mạnh, tươi tốt. Buổi chiều đó chúng tôi được tắm biển, nhưng vì sức khỏe không được tốt nên tôi không xuống mà chỉ ở trên bờ. Tối ngày trại thứ 2 là đêm hội văn hóa. Tiểu trại 2 chúng tôi đã giành được số điểm cao nhất trong tổng số, trong đó, điểm cổ động là bốn con số 20. Cả 3 tiểu trại đã mang đến cho ban tổ chức, ban giám khảo, tất cả trại sinh những cảm xúc thật đặc biệt thông qua các phần thi của mình. Đó là công lao của các bạn trại sinh đã bỏ thời gian đầu tư công sức tập luyện, chuẩn bị trong một thời gian dài để mang đến những hình ảnh đẹp nhất, ý nghĩa nhất cho mọi người.Trong băng reo của tiểu trại Gió biển chúng tôi có 4 câu thơ lục bát mà tôi cảm thấy là rất hay:

“Gió đi khắp bốn phương trời

Biển xanh vẫy gọi bao lời vấn vương

Gió biển hai tiếng thân thương

Bình Thuận hội ngộ quê hương nghĩa tình.”

Sau cùng là chương trình rước đuốc truyền thống, đốt lửa trại ngay giữa khoảng sân trống của đất trại. Sau khi các thành viên ban tổ chức, ban quản trại, phụ huynh thực hiện rước đuốc và đốt lửa trại, tất cả trại sinh một lần nữa cùng nắm tay nhau thành vòng tròn thể hiện tình yêu thương của tập thể thành viên Tổng đoàn Sao Bắc Đẩu, cùng nhau hát lên bài hát trại, bài hát lửa trại, cùng nhảy múa, khiêu vũ với các giai điệu vui nhộn, rộn ràng. Ngọn lửa bùng cháy lên như muốn xé toạc cả khoảng không rộng lớn này. Ai ai cũng tươi cười trao cho nhau những ánh mắt thiết tha, đầy tình cảm, yêu thương trong gia đình Sao Bắc Đẩu. “Một gia đình nhỏ, một hạnh phúc to” quả là rất đúng. Cảm giác của tôi lúc đấy khó tả lắm, vừa muốn khóc vừa muốn cười. Tối về tôi cố ngủ một giấc thật ngon để chuẩn bị cho hành trình ngày mai.

Hôm thứ 3 cũng vậy, chúng tôi cũng phải dậy lúc 5 giờ, nhưng hôm nay là tập thể dục hành động ở Đồi Hồng. Chúng tôi phải “ lăn, lê, bò, lết” trên cát, ai mà không làm là bị đuổi về. Trời lạnh như vậy mà ai cũng tập một chút là đổ mồ hôi hết ráo! Sau đó, mọi người về nhà thay đồ để ra chợ cá. Chợ cá mà, mặc dù không như trong thành phố nhưng như vậy mới là trải nghiệm chứ. Về đến nơi, chúng tôi thay đồ hóa trang để chơi trò chơi lớn. Đối với tôi, vui nhất là trạm 1, trạm của anh Nam Anh. Trong khi các tiểu trại khác tìm kho báu mất rất nhiều thời gian nhưng tiểu trại tôi chỉ mất 1, 2 phút để tìm ra trái dưa hấu. Anh còn bắt cả tiểu trại phải ăn hết dưa hấu nữa! Vui lắm! Thầy Toàn tuyên bố tiểu trại Gió biển được giải Chuyên môn. Bạn nào ở tiểu trại tôi cũng phấn khích cả. Đêm đó là khoảnh khắc tôi mong chờ nhất: Đêm đăng quang. Cuối cùng thì tôi cũng được công nhận đẳng cấp Hướng dương 2 trước toàn thể các trại sinh. Một nét buồn thoáng trên gương mặt các bạn chưa có tên trong danh sách nhưng vẫn hứa với lòng sẽ quyết tâm cố gắng nhiều hơn trong kì thi năm tới. Tiểu trại tôi có 1 bạn thủ khoa Nơ bướm 1, 1 bạn thủ khoa Nơ bướm 2, 1 bạn thủ khoa Hướng dương 1 và 2 bạn thủ khoa Hướng dương 2. Năm nay tiểu trại tôi đứng nhất nên ai cũng vui hết. Mỗi bạn còn được tặng một cái chuông gió làm bằng vỏ sò để lưu niệm nữa. Tối đó, cả tiểu trại còn ăn liên hoan nhiều lắm, đến mức không ngủ được luôn.

Hôm nay là ngày trại cuối cùng. Sang sớm mọi người tất bật chuẩn bị dọn dẹp đồ đạc để đi về. Sau khi lên xe được một lúc thì chúng tôi đến nơi làm nước mắm ở Phan Thiết, còn được xem cả quá trình làm nước mắm nữa đấy! Trên xe lúc về thì giỡn với nhau rất nhiều, vui nữa! Ai cũng tiếc nuối, không muốn về nhà. Trong đầu tôi lúc đó cứ nghĩ: “Sao nhanh quá vậy, sao về sớm quá vậy?” Xa các bạn mà tôi buồn lắm.

Nhưng phải chấp nhận thôi. Cuộc vui có dài mấy, thú vị mấy cũng đến lúc tàn. Qua đợt trại hè này, tôi rút ra được rất nhiều kinh nghiệm và bài học mới. Sang năm, Tổng đoàn dự tính sẽ đi đến thành phố của những loài hoa – Thành phố Đà Lạt. Tôi sẽ tiếp tục để dành tiền tiết kiệm và đợi đến tháng 7 năm 2017 với Trại Huấn luyện và Nâng bậc lần 10.