Thanh xuân như một cơn mưa rào, dẫu biết sẽ cảm lạnh nhưng ai cũng muốn được chìm đắm trong cơn mưa ấy một lần nữa
NƠI ẤY CHÚNG TÔI VẪN MÃI LÀ MỘT ĐẠI GIA ĐÌNH
Phạm Ngọc Thủy- Thành Viên Chòm Thiên Long
Thanh xuân như một cơn mưa rào, dẫu biết sẽ cảm lạnh nhưng ai cũng muốn được chìm đắm trong cơn mưa ấy một lần nữa! Thanh xuân- hai từ nghe thật bay bổng và đẹp đẽ, nó tượng trưng cho những điều tuyệt vời nhất, tươi đẹp nhất của tuổi trẻ mỗi người. Thế nhưng thanh xuân ngắn lắm, chớp mắt cái là qua ngay. Chính vì vậy ta hãy cứ sống hết mình, hãy cứ sống trọn vẹn từng giây, cứ đi khi còn có thể để sau này khi quay đầu nhìn lại, ta không phải hối tiếc về một thời thanh xuân đã qua. Và tôi cũng vậy, một cô bé vừa tròn mười lăm và những trang đầu về thanh xuân của tôi cũng đã bắt đầu mở ra. Có lẽ những kì trại hè ấm áp và đầy tiếng cười ở Tổng đoàn Sao Bắc Đẩu đã gắn liền với những trang đầu thanh xuân của tôi với ngoại, các bác, các cô, các chú, các anh, các chị, các bạn và các em.
Trại ở tổng đoàn không giống những nơi khác, trại có cả các bậc phụ huynh tham gia những trò chơi, những hoạt động cùng với các con của mình tạo nên sự gắn kết, sự gắn bó sự lan tỏa yêu thương giữa các thành viên trong tiểu trại. Không chỉ là ngoại của một em mà là ngoại của tất cả các em, không chỉ là người ba, người mẹ, người anh, người chị của một em mà là của tất cả các em. Đây cũng là lí do khiến tôi chỉ tham gia duy nhất một hoạt động trại đó là trại hè của Tổng đoàn Sao Bắc Đẩu. Tôi đi sinh hoạt cũng được hơn ba năm, tham gia ba kì trại nhưng có lẽ kì trại năm nay trại hè lần thứ XII của tổng đoàn tại bãi biển xinh đẹp Bình Thuận để lại cho tôi nhiều kỉ niệm và cảm xúc nhất. Năm nay là năm đầu tiên tôi ở tiểu trại của chị Chung- tiểu trại Nắng Vàng sau hai năm liên tiếp ở tiểu trại của anh Nam Anh. Ngay từ những ngày đầu sau khi họp trại chị Chung đã bắt tay ngay vào việc chuẩn bị cho các tiết mục văn nghệ cho tiểu trai. Những ngày sau đó khi được giao nhiệm vụ phụ trách về văn nghệ thì tôi và anh Tây đã tập hợp các em lại và bắt đầu tập bài. Các em đều bắt bài rất nhanh và rất dễ thương dù mệt vẫn tập tiếp cho đến khi xong thì thôi. Và rồi bốn ngày đi trại cũng đã bắt đầu.
Bốn giờ sáng tại sân Đông Tao Đàn tất cả trại sinh đã có mặt đầy đủ làm các thủ tập nhập trại và chúng tôi bắt đầu lên xe bắt đầu hành trình. Hầu như lên xe ai cũng ngủ để chuẩn bị cho một ngày đầy thú vị ở phía trước. Trạm dừng chân đầu tiên chúng tôi cùng nhau ăn sáng và bắt đầu có những bức hình check in đầu tiên mở đầu cho cuộc hành trình này. Sau khi đã nạp đủ năng lượng chúng tôi cùng nhau lên xe cùng tập băng reo của tiểu trai và đi thẳng đến đất trại. Bao sự mong đợi hào hứng đến đất trại cuối cùng chúng tôi cũng đã đến Trung tâm sinh hoạt dã ngoại thanh thiếu niên tỉnh Bình Thuận. Và Bình Thuận đã chào đón chúng tôi bằng một cái nắng không thể gắt hơn. Ai cũng thấm mệt vì đói nhưng vẫn đốc thúc nhau, mỗi người một việc. Chỉ trong một thoáng, mọi việc đã xong xuôi. Chúng tôi cùng nhau ăn bữa cơm đầu tiên, một bữa cơm không phải với gia đình, mà là một đại gia đình yêu thương! Đại gia đình Sao Bắc Đẩu!Ngủ nghĩ xong đến 2h30 chúng tôi có mặt tại hội trường làm lễ Khai mạc trại cùng nhau hát Trại ca cùng nhau nhảy dân vũ Năng động Việt Nam với một tinh thần tràn đầy sự háo hức sẵn sàng cho kì trại bốn ngày ba đêm này. Sau đó cùng nhau tham gia các trò chơi ở bãi biển với những lời cồ vũ nhiệt tình của các cổ động viên của các tiểu trại thật rộn ràng. Tối đến chúng tôi cùng đi ăn hải sản nhưng đó là các bạn khác còn riêng tôi, chị Da và các anh chị khác thì rủ nhau đi uống trà sữa. Và thế là kết thúc một ngày đầu tiên.
Sáng ngày thứ hai chúng tôi đi đến bảo tàng Hồ Chí Minh tại Bình Thuận. Chúng tôi đã cùng nhau dâng lên Bác những nén hương từng nhóm người một lên và sau đó chúng tôi đi qua trường Dục Thanh tham quan nơi Bác Hồ đã dừng chân dạy học trước khi ra đi tìm đường cứu nước. Tại nơi đây chúng tôi đã có những kiểu ảnh không thể diễn tả thành lời và tôi cũng không hiểu tại sao lại chọn nơi này để làm những shoot hình rất lầy và điều đặc biệt hơn cả là có sự xuất hiện của đại diện cả bốn tiểu trại.
Khi trờ về chỗ nghỉ tất cả các tiểu trại đều tranh thủ ăn uống nghỉ ngơi và bắt đầu dượt những bài văn nghệ cho đêm hội văn hóa. Trước khi đến giờ bước vào đêm hội văn hóa tất cả các bạn đều cùng nhau chuẩn bị rất kĩ lưỡng, các cô phụ huynh cùng trang điểm cho các bạn nữ trong tiểu trại, làm những kiểu tóc thật đẹp để khi ghi hình tất cả các bạn đều đẹp. Tham gia cổ động năm nay tiểu trại chúng tôi chọn bài “Runaway baby” và ca múa nhạc là “ Việt Nam những chuyến đi”. Sau đó chúng tôi tiếp tục tham gia thi đấu nhảy cha cha cha của các tiểu trại. Và cuối cùng tiểu trại của chúng tôi đã về nhất trong đêm hội văn hóa. Tôi nhớ cái khoảng khắc ấy khi các em nghe tiểu trại chúng tôi đứng thứ nhất các em đã yeah rất lớn và những nụ cười rất tươi tôi cũng rất vui vì những nỗ lực cho tiết mục cũng đã được đền đáp.
Mặc dù về thứ ba trong hoạt động trò chơi lớn vào sáng ngày trại thứ ba nhưng các em ở tiểu trại chúng tôi đã chơi rất hết mình và rất cố gắng vì vậy chúng tôi không có gì để hối tiếc. Có lẽ đêm đăng quang của năm nay làm tôi xúc động nhất. Hai năm liên tục tôi đều được lên nhận đẳng cấp mới còn năm nay tôi ngồi ở dưới và nghe tên của từng thành viên trong chòm Thiên Long và trong tiểu trại được xướng tên lên nhận đẳng cấp mới. Điều làm tôi cảm thấy xúc động đầu tiên đó chính là khoảnh khắc đọc đến nhận đẳng cấp Hướng dương hai trên sân khấu có mười một người thì hết bảy người là được gọi tên thuộc chòm Thiên Long. Tiếp theo là có điểm rèn luyện cao thì cả Hướng dương một và Hướng dương hai đều là thuộc chòm Thiên Long. Đỉnh điểm của sự xúc động ấy đó là khi tên của thủ lĩnh chúng tôi- anh Nguyễn Văn Tây được xướng lên khi đạt Thủ khoa toàn năng Hướng dương hai. Tôi không thể kiềm được sự tự hào và xúc động ngay lúc ấy tôi và anh Cường đã ôm nhau khóc vì quá tự hào khi mình là thành viên của chòm Thiên Long. Đêm đăng quang đã khép lại với bao niềm tự hào cũng như sự xúc động.
Bốn ngày trại có lẽ không nhiều nhưng biết bao câu chuyện để kể có lẽ giấy bút cũng không thể viết được. Có lẽ sau bốn ngày trại lần này tôi lại phải tạm thời nói lời tạm biệt với Tổng đoàn và chòm Thiên Long. Chỉ bốn ngày ngắn ngủi nhưng tôi đã cảm nhận được tình yêu thương rất nhiều từ các bậc phụ huynh, các anh chị thủ lĩnh, qua đợt trại lần này tôi cũng đã bắt đầu biết quan tâm tới các em bắt đầu biết chăm sóc cho một người là như thế nào. Là kì trại đầu tiên tôi biết cho đi nhiều hơn, biết cống hiến nhiều hơn. Tôi hi vọng Tổng đoàn Sao Bắc Đẩu nói chung cũng như chòm Thiên Long nói riêng sẽ ngày càng phát triển, ngày càng có những kì sinh hoạt đầy bổ ích để có thể góp phần một phần xây dựng và phát triển xã hội hơn.
Cảm ơn đại gia đình Sao Bắc Đẩu đã luôn có những kì trại nơi có tiếng cười, có sự quan tâm, có sự yêu thương chăm sóc, đã cho tôi những cảm xúc không thể chân thật hơn về một gia đình thứ hai, đã trở thành một phần không thể thiếu trong tôi để tôi viết tiếp những trang thanh xuân không hối tiếc của mình. Cảm ơn và cảm ơn đại gia đình Sao Bắc Đẩu!!