NGUYỄN THỊ MỸ PHỤNG – Thủ Lĩnh Nhóm Sao Thủy. “Cuộc sống không phải là một cuộc chạy đua, nó là một cuộc hành trình mà bạn có thể tận hưởng và từng bước khám phá…” Bỗng dưng một ngày tôi chợt nhận ra, mình đã và đang bước trên một con đường xa lạ. Xa lạ là vì trước kia chưa bao giờ tôi biết đến nó và chưa bao giờ tôi nghĩ là mình sẽ lựa chọn nó. Thế mà giờ đây tôi đã gắn bó cùng nó một quãng thời gian dài, đã cùng nó trải qua biết bao thăng trầm để thay đổi và trưởng thành hơn. Dù vậy, tôi vẫn chọn lựa sẽ nuôi dưỡng đam mê và tiếp tục bước đi trên con đường này. Đơn giản là vì tôi đã yêu thương và dành quá nhiều tình cảm của mình cho nó…
NGUYỄN THỊ MỸ PHỤNG
Thủ lĩnh Sao Thuỷ, Sao Bắc Đẩu – Bắc Tao Đàn
BÀI VIẾT CẢM NHẬN
Đề tài: “ĐAM MÊ VÀ HẠNH PHÚC…“
“Cuộc sống không phải là một cuộc chạy đua, nó là một cuộc hành trình mà bạn có thể tận hưởng và từng bước khám phá…”
Bỗng dưng một ngày tôi chợt nhận ra, mình đã và đang bước trên một con đường xa lạ. Xa lạ là vì trước kia chưa bao giờ tôi biết đến nó và chưa bao giờ tôi nghĩ là mình sẽ lựa chọn nó. Thế mà giờ đây tôi đã gắn bó cùng nó một quãng thời gian dài, đã cùng nó trải qua biết bao thăng trầm để thay đổi và trưởng thành hơn. Dù vậy, tôi vẫn chọn lựa sẽ nuôi dưỡng đam mê và tiếp tục bước đi trên con đường này. Đơn giản là vì tôi đã yêu thương và dành quá nhiều tình cảm của mình cho nó…
Có chăng là một cơ duyên?
Con đường đến với phong trào Đoàn – Đội – Hội của tôi chính xác cũng chỉ là một cơ duyên. Đúng là dù tôi không chọn nó nhưng nó đã chọn tôi. Lúc đầu qua lời một người bạn muốn tôi cùng đi sinh hoạt một câu lạc bộ đội nhóm vào dịp hè, tôi tham gia dù mình chưa biết gì nhiều. Trải qua quãng thời gian đầu lạ lẫm, tôi dần quen và cởi mở hơn. Các hoạt động kỹ năng bổ ích, các chương trình ngày hội thú vị, khiến tôi háo hức mong chờ đến ngày chủ nhật để được ra sân sinh hoạt cùng các anh chị và các bạn. Tôi nghĩ đây chỉ là một điểm dừng chân bổ ích, mang lại cho tôi cảm giác vui vẻ thoải mái sau những giờ học tập căng thẳng ở trường. Nên đôi khi có việc bận hoặc lười biếng tôi cũng tự cho mình một ngày nghỉ và các ngày nghỉ ấy cứ tăng dần đều khi tôi thấy các hoạt động không còn thu hút tôi nữa.
Đến một ngày, chúng tôi ráo riết chuẩn bị cho kỳ thi nâng bậc, tôi lại đến sinh hoạt thường xuyên hơn, học tập chăm chỉ và trao dồi thêm các kỹ năng cần thiết để chuẩn bị cho một kỳ trại xa nhà. Kết thúc kỳ trại với kết quả thi đạt điểm tốt, từ một thành viên bình thường tôi trở thành chi phó, rồi chi trưởng. Khi vào và tiếp xúc nhiều với Ban chỉ huy, Ban chủ nhiệm tôi ý thức được mình phải cố gắng hơn, phải nỗ lực hơn vì đã mang trên mình một trách nhiệm. Nhưng đôi khi tôi chỉ dừng lại ở mức hoàn thành công việc chứ chưa nghĩ mình cần phải làm tốt hơn.
Rồi một ngày trong lần họp BCH, chị Đội trưởng đã nói với tôi một câu làm tôi nhớ mãi và thay đổi hoàn toàn nhận thức trong tôi. Chị nói rằng: “Ngày xưa các anh chị dạy các em học, tổ chức cho các em chơi, làm các em thấy vui nên đến tham gia sinh hoạt. Còn bây giờ khi các anh chị còn bận công việc, gia đình,… các anh chị không thể giúp các em được nữa các em thấy buồn, thấy chán rồi các em nghỉ sinh hoạt. Tại sao các em không nghĩ các em phải là người làm, để cho đàn em các em sau này đến để học để chơi?” Câu nói ấy cứ văng vẳng trong tôi, khiến tôi phải suy nghĩ rất nhiều để rồi hạ quyết tâm muốn mình phải thay đổi. Kể từ khi ấy tôi bắt đầu làm mọi việc với tất cả lòng nhiệt huyết và đam mê thật sự. Không biết từ lúc nào, niềm đam mê ấy đã nhen nhóm trong tôi, để rồi nó chính là động lực giúp tôi vượt qua biết bao khó khăn thử thách.
Cơ duyên của tôi có lẽ chưa dừng lại ở đó. Tôi lại tiếp tục bước vào môi trường sinh hoạt tập thể, hòa mình vào các hoạt động cộng đồng khi đến với Sao Bắc Đẩu. Nơi đây đã trở thành ngôi nhà thứ hai của tôi, nơi tôi tiếp tục học tập, rèn luyện, cống hiến và trưởng thành. Nhà không phải chỉ là một nơi trú ẩn, gia đình không phải chỉ là một cái tên. Mỗi người trong chúng tôi đều mang một tính cách khác nhau nhưng tất cả đã cùng về đây, cùng chung tay, góp sức để xây dựng gia đình Sao Bắc Đẩu ngày càng hoàn thiện hơn. Mỗi người một vẻ nhưng tất cả đều hòa đồng, vui tính, luôn quan tâm hỏi thăm nhau, tạo cho nhau sự gần gũi, yêu thương… Khi ở trong một tập thể mà mọi người tôn trọng nhau, chân thành, chia sẻ, giúp đỡ nhau, cùng nhau phấn đấu, hy sinh và bao dung cho nhau thì theo tôi đó chính là gia đình tuyệt vời nhất! Có thể tôi hơi cầu toàn khi nói như vậy nhưng ai mà chẳng muốn có một gia đình như thế! Tôi đang cảm nhận “tất cả” và làm tất cả những gì có thể để vun đắp cho gia đình này đó…
“Những đam mê của chúng ta nói lên chính bản thân ta. Our passions are ourselves.– Anatole France”. Đúng như thế muốn làm một việc cho thật tốt, cần phải có niềm đam mê và sự hăng say trong công việc. Chính niềm đam mê, sự hăng say sẽ giúp nâng đỡ ta vượt qua những khó khăn và trở ngại trong công việc. Mỗi ngày chủ nhật của tôi giờ đây đều rất ý nghĩa, tôi luôn mong muốn đem tất cả những kinh nghiệm, những kỹ năng mà tôi đã từng học truyền dạy cho các em, luôn dành cho các em những tình cảm yêu thương và gắn bó. Các em như những chú chim non đang chập chững bước vào đời với biết bao ước mơ và hoài bão. Và chính chúng tôi, những người thủ lĩnh – những ngọn nến nhiệt huyết tuyệt vời kỳ diệu đã thắp sáng tâm hồn các em bằng niềm tin và tri thức.
Sống và làm việc với nhiệt huyết, nuôi dưỡng niềm đam mê đó cũng là điều khiến tôi vô cùng hạnh phúc. Hạnh phúc là biết mình thực sự cần cái gì và có được cái mình cần. Những cái tôi thực sự cần và tôi đang có, có thể chỉ là những điều rất giản dị xung quanh tôi: Có một gia đình thứ 2 đầy ắp những tiếng cười và tình yêu thương. Có Thầy – người mà tôi vô cùng ngưỡng mộ và khâm phục, một người đi trước đầy kinh nghiệm, lúc nào cũng tràn đầy nhiệt huyết dành cho tuổi trẻ; Và hơn hết là tất cả tâm huyết thầy dành cho Đại Gia Đình Sao Bắc Đẩu thân yêu; Tôi có những người anh người chị luôn tận tình chia sẻ cho tôi những kinh nghiệm giúp tôi trưởng thành hơn; Tôi yêu các bé nhóm sao do tôi phụ trách, các bé lúc nào cũng vui tươi, hồn nhiên đến dễ thương. Gia đình Sao Bắc Đẩu đã giúp chúng tôi học cách sống, cách giao tiếp với cộng đồng, giúp chúng tôi học cách yêu thương, cách chăm sóc người khác ngoài bản thân mình. Gia đình của tôi như thế đó, thật giản dị và đơn sơ nhưng lúc nào cũng ấm áp tình yêu thương, tuy không giàu về vật chất nhưng tình cảm thì tràn đầy! Hạnh phúc ở trong tâm ta. Nghĩ là hạnh phúc thì sẽ cảm thấy hạnh phúc, hạnh phúc là biết đủ, biết hài lòng với những gì mình có. Hay nói đúng hơn hạnh phúc là biết mình thực sự cần cái gì và có được cái mình cần. Như lời thầy vẫn hay nhắc nhở chúng tôi: “Nếu là con chim, chiếc lá – Thì con chim phải hót, chiếc lá phải xanh
Lẽ nào vay mà không có trả – Sống là cho, đâu chỉ nhận riêng mình?” – Tố Hữu
Và tôi cũng luôn ghi nhớ lời của ông Xukhômlinski – một nhà sư phạm nổi tiếng người Nga đã từng nói rằng: “Con người sinh ra không phải để tan biến đi như một hạt cát vô danh. Họ sinh ra là để in dấu lại trên mặt đất, in dấu lại trong trái tim người khác” Vậy nên dù thế nào đi nữa, tôi cũng không hối tiếc và vẫn quyết định chọn lựa con đường này. Tôi vẫn sẽ nuôi dưỡng đam mê, tiếp tục cống hiến và dành những tình cảm yêu thương cho nó. Đơn giản chỉ là để trưởng thành hơn và tìm thấy niềm hạnh phúc thật sự….