Một ngày đông khô lạnh ở San Francisco.
Một phụ nữ lái chiếc honda đỏ với những món quà giáng sinh chất cao ngất phía sau yên xe, chạy thẳng đến trạm sóat vé Bay Bridge. “Tôi trả tiền cho tôi và cho sáu chiếc xe hơi đằng sau tôi” cô nói với một nụ cười tươi, đưa ra 7 vé.
Lần lượt từng chiếc một, sáu ngừơi lái xe tiếp theo đã đến bên trạm soát vé, tay cầm sẵn những tờ đô la, nhưng họ thật ngạc nhiên khi nghe nói :” Có một cô đi trước trả tiền vé cho anh rồi. Chúc một ngày tốt lành.”.
Người phụ nữ lái chiếc honda, hóa ra đã đọc câu này trên một tấm card nhỏ dán trên tủ lạnh ở nhà một người bạn:”Thực hành lòng tốt tự nhiên và hành động đẹp không suy tính.”. Cô đọc lại rất nhiều lần và nắn nót ghi vào sổ tay.
Judy Foreman cũng phát hiệm ra đúng câu khẩu hiệu này được phun sơn trên tường nhà kho cách nhà cô 100 dặm. Khi câu này hiện lên trong tâm trí cô nhiều ngày liền, cô đành chịu thua và lái xe ngược trở lại để chép nó. ” Tôi nghĩ câu khẩu hiệu này hay vô cùng” cô nói, giải thích lí do cô thích viết câu này vào cuối cùng những lá thư, “như một thông điệp nhắn gởi.”
Anh Frank, chồng cô, lại thích câu này đến nỗi anh dán nó lên tường lớp học cho những cô cậu bé lớp 7 đọc, trong số đó có con gái một người phụ trách chuyên mục của một tờ báo địa phương. Người phụ nữ này đăng lên báo, cho biết cô thích câu này dù cô không biết xuất xứ cũng như ý nghĩa thật sự của nó.
Hai ngày sau, cô có tin từ Anne Herbert. Bốn mươi tuổi, cao lớn, tóc vàng, Herbert sống ở Marin, nơi cô giúp trông nhà và chạy việc vặt sống cho qua ngày. Herbert viết vột câu khẩu hiệu trên một miếng lót đĩa bằng giấy trong một nhà hàng ở Sausalito, sau khi nó đã in sâu trong tâm trí của cô.
“Tuyệt quá!” Người ngồi bên cạnh nói và chép nó cẩn thận vào tờ lót đĩa của ông.
“ý tưởng chính là…”Herbert ngập ngừng.”Điều gì ta nghĩ nên có thêm trong đời, ta cứ tự nhiên làm”.
Người ta nói bạn không thể cười mà không thấy lòng vui hơn một chút – cũng như, bạn không thể hành động theo lòng tốt tự nhiên ma không cảm thấy những khó khăn của chính mình vơi nhẹ đi chỉ vì thế giới đã trở nên tốt đẹp hơn.
Và bạn cũng không thể là người nhận mà không cảm nhận một sự ngạc nhiên bất ngờ nhưng dễ chịu. Nếu bạn là một trong những người lái xe kia, vào đúng giờ cao điểm, chợt phát hiện phí lộ hành qua cầu đã được trả giúp, ai biết trước sau đó bạn sẽ cảm kích mà làm điều gì cho người khác? Phẩy tay bảo ai đó cứ đi trước ở khu giao lộ? Mỉm cười với một người văn thư dáng điệu mệt mỏi? Hay điều gì to tát hơn, vĩ đại hơn? Như tất cả các cuộc cách mạng lòng tốt ban đầu nhóm lên rất chậm, chỉ bằng một hành động mà thôi. Bạn hãy là người làm hành động khởi xướng đó.
Adair Lara