Chị Nguyễn Thị Mỹ Phụng
– Thủ lĩnh nhóm Sao Thủy
– Đẳng cấp hoa hướng dương: 3
– Ngày tháng năm sinh: 18/09/1991
– Ngày vào SBĐ: 24/8/2008
– Ngày được công nhận: 1/2009
– ĐTDĐ: 01223.766.788
– Email: say_you_love_me_too_ltv@yahoo.com
“Chỉ có cuộc sống vì người khác mới là cuộc sống đáng quý”
GIA ĐÌNH SAO BẮC ĐẨU CỦA TÔI!
Nguyễn Thị Mỹ Phụng
Thủ Lĩnh Nhóm
Sao Thủy
Trước khi đến với Sao Bắc Đẩu,
tôi đã từng có một gia đình – gia đình Du Khảo Trẻ. Tôi yêu gia đình Du Khảo
Trẻ của tôi lắm! Ngày ấy khi tôi chỉ là một cô bé nhút nhát, e dè và hay lo sợ,
tôi đã từng nghĩ mình không thích hợp với môi trường sinh hoạt tập thể.
Thế
nhưng, tôi đã quyết định đến với Du Khảo Trẻ vào mỗi trưa chủ nhật hằng tuần để
được biết nhiều hơn, đi nhiều hơn, trưởng thành hơn và học tập được nhiều điều
mới thay vì chỉ biết mỗi con đường từ nhà đến trường như trước kia.
Những kỷ niệm, những tình cảm tôi
dành cho Du Khảo có lẽ suốt đời tôi cũng sẽ không quên, và tôi đã coi Du
Khảo Trẻ như là ngôi nhà thứ hai của mình.
Rồi Đội Du Khảo Trẻ (DKT) ngừng
sinh hoạt… tôi cảm thấy lạc lõng, trống trải, dường như mìnhđã mất đi một điều
gì to lớn lắm…
Rồi một ngày… Anh Phước
– anh Đội trưởng DKT ngày xưa đã làm chiếc cầu nối đưa tôi đến với Sao
Bắc Đẩu Tao Đàn vào một chiều cuối thu năm 2008. Anh Phước nói: “Anh đã
từng là học trò của thầy và thầy là 1 người rất giỏi. Tụi em hãy cố gắng học
hỏi thầy, như vậy sẽ tốt hơn cho tụi em. Anh tin ở tụi em…”
Tôi lén đưa mắt nhìn về phía thầy
– người mà anh Phước nói. Suy nghĩ đầu tiên của tôi là thầy có vẻ nghiêm khắc
nhưng lại rất vui tính. Mỗi ánh mắt, mỗi bước chân thầy đều toát lên vẻ tự tin,
bản lĩnh. Càng tiếp xúc nhiều với thầy và gia đình thầy, tôi thấy thầy rất thân
thiện và gần gũi. Ở thầy luôn cháy lên ngọn lửa nhiệt huyết dành cho tuổi trẻ
và tâm huyết dành cho phong trào thanh niên. Với vai trò là Tổng trưởng Tổng
đoàn Sao Bắc Đẩu và Trưởng khoa Kỹ năng Trường Đoàn Lý Tự Trọng, thầy Huỳnh
Toànluôn sẵn sàng chia sẻ và giúp đỡ chúng tôi khi gặp khó khăn trong công tác.
Thầy vẫn hay la mắng chúng tôi khi chưa hoàn thành tốt công việc chuyên môn.
Nhưng trong thâm tâm tôi biết rằng thầy luôn mong muốn chúng tôi hoàn thiện
hơn, trưởng thành hơn với vai trò thủ lĩnh.
Với tôi thầy luôn là tấm gương về
người thủ lĩnh thanh niên xuất sắc nhất. Tôi ngưỡng mộ cả tính cách của thầy
trong công việc và cuộc sống, việc nào đúng thầy sẵn sàng chấp hành nghiêm túc,
việc nào sai thầy sẵn sàng lập luận và phản biện. Tôi còn ngưỡng mộ từng bước
đi, từng lời hát, từng câu nói đùa và cử chỉ, điệu bộ của thầy trên sân khấu.
Cách thầy quản trò, cách thầy nắm bắt tâm lý người chơi, cách thầy giải quyết
tình huống trên sân khấu,… đó là những kỹ năng mà tôi luôn muốn học hỏi ở thầy.
Các bạn trẻ vẫn luôn gọi
thầy là vua trò chơi, người giữ lửa, quái kiệt sài gòn,… Nhưng tôi vẫn thích
câu trả lời của thầy khi được hỏi: trong những biệt danh được công chúng yêu
mến thầy thích biệt danh nào nhất? Thầy trả lời rằng thầy thích tất cả biệt
danh mà mọi người đã dành cho thầy, nhưng thầy thích được gọi bằng “Thầy” nhất.
Đó là sự yêu quý, sự kính trọng – mà chúng tôi, những người học trò dành cho
thầy… Thầy luôn có những học trò và những học trò cưng (mà thầy gọi là đệ tử)
thường hay đến nhà cùng nhau trò chuyện, chia sẻ kinh nghiệm về những thuận lợi
và khó khăn gặp trong công tác. Rồi cùng nhau tìm hiểu và giải quyết những khó
khăn đó.
Mỗi sáng chủ nhật, thầy là người
đầu tiên có mặt ở sân Tao Đàn. Thầy quan tâm hỏi thăm chúng tôi bằng những
cái bắt tay, những cái vỗ vai hay những cái ôm đầy thân thiện. Thầy tinh ý lắm
nhé, vì thế thầy phát hiện ra từng thay đổi nhỏ của chúng tôi như tóc mới, giày
mới, quần áo mới… thế mới biết thật ra thầy quan tâm chúng tôi đến dường nào.
Thầy luôn quan sát mọi hoạt động của chúng tôi trên sân, ánh mắt thầy lúc nào
cũng dõi theo chúng tôi, luôn bên cạnh chúng tôi và xuất hiện ngay khi chúng
tôi cần.
Vậy mà những ngày đầu tiên, nhìn
sân Tao Đàn nhộn nhịp những màu áo xám lăng xăng chạy tới chạy lui, tiếng nói
cười râm rang, tôi lại thấy lo sợ… Tôi lo không biết mình có thể hòa hợp
với những con người nơi đây không. Tôi cảm thấy lạ lẫm, bỡ ngỡ với mọi thứ xung
quanh mình. Tôi lo sợ mình không thể thích nghi với cuộc sống và con người nơi
đây.
Tôi viết phiếu đăng kí tham gia
SBĐ và tôi được chuyển xuống chòm sao Hiệp Sỹ của anh Trung. Hôm đó anh
Trung dạy các bạn học Morse. Giả bộ thơ ngây, tôi hỏi lém lỉnh: “Ủa Morse là gì
vậy anh?” “Học Morse để làm gì vậy anh?”… Rồi tự dưng có người gõ đầu tôi
một cái cốc, tôi quay ra phía sau lưng thì ra thầy đã đứng sau tôi từ lúc nào.
Hai tay chống nạnh, mặt giả vờ nghiêm nghị nhưng lại tủm tỉm cười: “Hay quá ha!
Giờ này còn giả bộ hỏi Morse là gì nữa hả, ra đây thầy biểu”. Hihi thì ra tôi
đã bị thầy lật tẩy. Thầy nói: “Mình đã có sẵn kiến thức kỹ năng rồi, đến đây
mình phải đem ra chia sẻ cùng các bạn, phải dạy cho các em chứ đâu phải giả bộ
ngồi học lại”.
Thế là thầy chuyển tôi xuống sinh
hoạt ở nhóm Sao Thủy, do anh Tuấn Anh làm thủ lĩnh. Các bé trong Sao Thủy mới
có, cũ cũng có. Các bé không hòa đồng với nhau mà chơi theo từng nhóm, các bé
không biết phụ anh chị dựng lều hay xếp ghế, các bé không biết chào, không biết
nhặt rác,… các bé hay đùa giỡn, quậy phá,… các bé rất vô tâm… Tôi tự nhủ mình
cần phải làm một việc gì đó để giúp các em thay đổi nhận thức của mình.
Rồi tôi bắt đầu lân la đi bắt
chuyện với từng bé mới giúp các bé hòa nhập. Tôi khéo léo trong cách
cư xử với từng bé cũ để các em thấy được vai trò và trách nhiệm của mình khi đã
là người đi trước. Tôi dạy các bé xếp từng cái ghế, nhặt từng mẩu rác rơi
trên sân. Tôi dạy các bé xỏ từng cây gậy, may từng góc lều mà các bé làm hư.
Tôi sửa lại nón, bẻ lại cổ áo cho từng bé trong giờ chào cờ. Tôi băng bó,
lo lắng khi các em chơi đùa bị ngã…
Tôi rất vui và hạnh phúc khi nhìn
các bé ngày càng trưởng thành. Tôi còn vui hơn khi phụ huynh các bé đến nắm tay
tôi với giọt nước mắt lăn dài trên má và cám ơn tôi vì đã giúp các bé thay đổi.
Các bé như những chú chim non đang chập chững bước vào đời với biết bao ước mơ
và hoài bão. Và chính chúng tôi, những người thủ lĩnh – những ngọn nến
nhiệt huyết tuyệt vời đã thắp sáng tâm hồn các em bằng niềm tin và tri thức.
Chúng tôi đã an ủi dỗ dành chúng em trong vòng tay tràn ngập tình yêu thương và
chính bàn tay kỳ diệu đó đã chắp cánh biết bao ước mơ và hoài bão cho các em.
Chúng tôi đã mở cánh cửa cuộc đời và nắm tay các em bước qua những thử thách
đó…
Mỗi kì trại qua đi luôn để lại
trong tôi nhiều kỷ niệm tràn đầy tình yêu thương. Không yêu thương làm sao
được khi các em tíu tít phụ các anh chị dựng lều trại. Không yêu thương
làm sao được khi các em quan tâm, chăm sóc, hỏi thăm bạn bè và các anh chị
trong từng bữa ăn. Không yêu thương làm sao được khi tờ khăn giấy các em
đưa cho các anh chị giữa trời trưa nắng, khi các anh chị người nhễ nhại mồ hôi.
Nhận tờ khăn giấy, nhìn thấy nụ cười hồn nhiên và nghe câu nói của các em “Các
anh chị có mệt không?” …thì bao nhiêu cực nhọc dần tan biến. Rồi yêu
thương cả những bước chân, những giọt mồ hôi rơi trong trò chơi lớn, những cái
siết tay ấm áp đêm lửa trại. Yêu cả những kỷ niệm vui buồn, những nụ cười,
những giọt nước mắt. Không yêu làm sao được khi tôi đi kéo lại chăn mền cho các
em, khi các em đã ngủ say sau một ngày trại dài. Nhìn gương mặt các em khi ngủ,tôi
cảm thấy dường như đã tìm được một điều gì đó bình yên cho con tim mình…
Tôi cảm thấy rất vui và hạnh phúc
vì nơi đây có những điều tôi muốn. Có các thầy cô, anh chị giúp đỡ, có các bé
lúc nào cũng vô tư hồn nhiên đến dễ thương. Tôi cố gắng làm tất cả để tạm quên
đi quá khứ. Thế là bao nhiêu nhiệt huyết tôi dồn tất cả vào gia đình Sao Bắc
Đẩu. …Và rồi không biết từ khi nào tôi đã có một tình cảm đặc biệt dành cho các
bé. Một tình yêu đối với gia đình Sao Bắc Đẩu… Cảm giác xa lạ đã không còn nữa
mà thay vào đó là những tình cảm thân thiết, những cảm xúc dâng trào khó
tả…
“Mỗi người là một nụ hoa, nở ra
nở ra tươi thắm
Làm thành vườn hoa, vườn hoa muôn
sắc xinh tươi
Mỗi người là một nụ hoa, cùng đem
về đây góp sắc
Làm thành vườn hoa, vườn hoa vườn
hoa chúng mình”
Mỗi người trong chúng tôi đều
mang một tính cách khác nhau nhưng tất cả đã cùng về đây, cùng chung tay, góp
sức để xây dựng gia đình Sao Bắc Đẩu ngày càng hoàn thiện hơn. Mỗi người một vẻ
nhưng tất cả đều hòa đồng, vui tính, luôn quan tâm hỏi thăm nhau, tạo cho nhau
sự gần gũi, yêu thương… Khi ở trong một tập thể mà mọi người tôn trọng nhau,
chân thành, chia sẻ, giúp đỡ nhau, cùng nhau phấn đấu, hy sinh và bao dung cho
nhau thì theo tôi đó chính là gia đình tuyệt vời nhất!Có thể tôi
hơi cầu toàn khi nói như vậy nhưng ai mà chẳng muốn có một gia đình như thế!
Tôi đang cảm nhận “tất cả” và làm tất cả những gì có thể để vun đắp
cho gia đình này đó. Đơn giản chỉ là để lớn hơn, trưởng thành hơn.Và tôi đã
yêu, yêu thật nhiều như những gì tôi đã dành cho DKT….
Một ngày kia tôi gặp lại
anh Phước, anh hỏi thăm tôi và trăn trở: “Lúc nào anh cũng nghĩ không biết mình
có làm đúng hay không, nhưng anh tin ở các em.”.Lần thứ 2 gặp, anh chào
tôi và nói: “Anh thấy mình đã lựa chọn đúng khi đưa các em đến với Sao Bắc
Đẩu”. Còn lần này anh Phước đến và lặng lẽ nhìn chúng tôi từ một góc sân Tao
Đàn, khi tôi đang tập nhảy dân vũ cho các bạn ở Sao Bắc Đẩu. Tình cờ phát hiện
ra anh tôi đến chào anh, hỏi thăm anh. Khi nhìn tôi bây giờ anh Phước cười và
nói: “Em đã trưởng thành hơn rất nhiều rồi đó. Thật ra đến bây giờ anh mới tin
mình đã lựa chọn đúng”.
Tôi yêu DTK, vì DKT đã cho tôi
những người anh, người chị, người bạn và nhất là DKT đã cho tôi được gặp anh –
người mà tôi sẽ gắn bó đến suốt cuộc đời. Nhưng DKT đã không còn nữa. Tôi đã
lựa chọn cho mình một lối đi riêng, một lối đi mà tôi mong muốn và tin tưởng.
Giờ đây tôi đã có tất cả những gì mình muốn. Có anh, người làm chỗ dựa cho tôi
trong cuộc đời. Có một gia đình thứ 2
đầy ắp những tiếng cười và tình yêu thương. Có Thầy – người mà tôi vô cùng
ngưỡng mộ và khâm phục, một người đi trước đầy kinh nghiệm, lúc nào cũng tràn
đầy nhiệt huyết dành cho tuổi trẻ. Và hơn hết là tất cả tâm huyết thầy dành cho
Đại Gia Đình Sao Bắc Đẩu thân yêu. Tôi có những người anh người chị luôn tận
tình chia sẻ cho tôi những kinh nghiệm giúp tôi trưởng thành hơn. Tôi yêu các
bé nhóm sao do tôi phụ trách, các bé lúc nào cũng vui tươi, hồn nhiên đến dễ
thương. Gia đình Sao Bắc Đẩu đã giúp chúng tôi học cách sống, cách giao tiếp
với cộng đồng. Gia đình Sao Bắc Đẩu còn giúp chúng tôi học cách yêu thương,
cách chăm sóc người khác ngoài bản thân ta. Gia đình của tôi như thế đó, thật
giản dị và đơn sơ nhưng lúc nào cũng ấm áp tình yêu thương, tuy không giàu về
vật chất nhưng tình cảm thì tràn đầy! Và tôi đã yêu gia đình Sao
Bắc Đẩu của tôi – một tình yêu vô cùng to lớn…
Lời cuối cùng, tôi muốn gửi lời
cám ơn anh Phước – người làm cầu nối cho tôi với gia đình Sao Bắc Đẩu. Tôi muốn
gửi lời cám ơn Thầy, thầy đã giúp tôi trưởng thành hơn, tôi đã học hỏi và thay
đổi nhiều hơn trước. Tôi muốn cám ơn tất cả các anh chị em trong gia đình Sao
Bắc Đẩu thân thương. Và tôi cũng muốn cám ơn các bé vì giúp tôi lạc quan hơn,
yêu đời hơn, khi nhìn các em trưởng thành, lớn lên từng ngày và nhìn những nụ
cười rạng ngời của các em vào mỗi sáng chủ nhật.
“Bên nhau trong gian khó mới hiểu
thêm từng tấm lòng, vượt đường dài mới biết ai chân tình. Yêu sao bao tiếng hát
mang niềm tin và khát vọng, bền lòng cùng đi tới xây ngày mai…”
Chúng tôi đã cùng nhau vượt qua
biết bao khó khăn, thử thách, và đã tìm thấy cho mình một gia đình ấm cúng,
tràn đầy tình yêu thương. Phần thưởng cao quý nhất – Bằng khen Thủ
Tướng Chính Phủ, cùng những bằng khen, giấy khen, những
thành tựu đạt được trong cuộc hành trình 4 năm như là những món quà động viên
chúng tôi tiếp tục tiến bước trên con đường phía trước. Tiếp tục là ngôi sao
toả sáng trên bầu trời…
“Chung một niềm tin, chúng ta hát
mừng
Chung một ý chí, chúng ta nắm tay
Chung một tấm lòng, hoà nhịp con
tim
Cùng Sao Bắc Đẩu, tiến bước bay
xa…”
Bốn năm – quãng thời gian không
dài, không quá ngắn cho một hành trình nhưng cũng đủ để biến tất cả nơi
đây thành kỷ niệm, thành tình yêu thương mà chúng ta đã nhiều lần vô tình không
nhận ra.Yêu thương đến nỗi dù có nhắm mắt lại vẫn có thể hình dung được từng
gương mặt thân quen, từng giọt mồ hôi rơi trong trò chơi lớn, từng cái siết tay
ấm áp đêm lửa trại, từng kỷ niệm vui buồn, từng nụ cười và những giọt nước mắt.
..
Tôi rất vui, hạnh phúc và tự hào
khi trở thành một thành viên của Đại Gia Đình Sao Bắc Đẩu!
Tôi quyết tâm sẽ đem sức trẻ của
mình cống hiến tất cả vì sự phát triển của Tổng Đoàn Sao Bắc Đẩu.
Tôi sẽ cố gắng phấn đầu để góp
một chút công sức nào đó, cùng giúp cho gia đình Sao Bắc Đẩu thân yêu ngày càng
tiến xa hơn.
Năm hết tết đến chúc cho gia đình
mình:
“Vui trong tuổi trẻ.
Khỏe trong tâm hồn.
Phồn vinh trong lý tưởng.
Và vững mạnh trong tương lai!”
Hy vọng mọi người sẽ cùng nhau
tiếp tục vun đắp tình cảm để gia đình mình mãi lớn theo những tình cảm đó nha!
Qua năm mới chúc cho gia đình mình sẽ gặt hái được nhiều thành công, và có thêm
nhiều niềm vui trong cuộc sống! Chúc Tổng Đoàn Sao Bắc Đẩu ngày càng phát triển
vững mạnh!
Yêu mọi người nhiều lắm! Và Yêu
gia đình mình lắm!!!
Thế Dự – Ban điều hành Tổng đoàn Sao Bắc Đẩu