BỨC TRANH KHÔNG MÀU

Nhà có 4 người: bố, mẹ, tôi và em Hà. Từ nhỏ, tôi đã là một đứa con “phá
gia chi tử”. Không chịu tuân theo những nguyên tắc mà bố đã định ra từ ngày bố
lên làm giám đốc. Em Hà xinh, khéo ăn nói và “rất có năng khiếu hội họa” (Đó là
lời của bố!) Không một lần nào bố được đi nước ngoài mà lại không mang về cho
em Hà những món quà liên quan tới hội hoạ cả. Bố sẳn sàng ném hàng mớ tiền ra
chỉ để năng khiếu của em Hà ngày thêm tiến bộ.

Năm tôi mười chín tuổi, em Hà mười tám. Tai họa ập xuống với em Hà. Vụ tai
nạn đã gây cho em chấn thương sọ não, dẫn tới thị lực của em suy giảm theo từng
ngày. Bố dốc tòan bộ gia sản những mong chữa trị cho em Hà. Song vô ích.

Cho tới một ngày, em hỏi tôi về bức tranh em vẽ. Một bức tranh lộn xộn
những mảng màu và chẳng hề có một ý nghĩa gì. Tôi nói thẳng với em tất cả những
gì tôi nhìn thấy. Em buông bút lông, nức nở khóc. Bố lườm tôi giận gữ. Chỉ vì
tôi đã nói thật ư?

Tôi đỗ phân viện báo chí và ngay hôm sau vào ký túc xá ở. Bố không cản tôi.
Em Hà không hề hay biết tôi đi.

Được 1 tháng, tin động trời nữa. Công ty của bố phá sản. Bố nợ chồng chất.
Mẹ bứt ra khỏi vỏ ốc của mình để đi vay mượn, bán nhà và đồ đạc, để trả nợ
tránh cho bố khỏi bị truy tố.

Tôi cuống quít trở về nhà…

“Bố bảo em có năng khiếu hội họa. Em sẽ vẽ được một
cái gì đấy để có thể bán lấy tiền giúp bố”. Em Hà nói và dựng gía vẽ lên.

Tôi lại một lần nữa thật thà “Em đâu có nhìn thấy
gì mà vẽ?” Em lắc đầu “Em còn trái tim. Em sẽ vẽ bằng trái tim của mình”.

Tôi quay ra phía bố đang xanh xao gầy rộc hẳn đi.
Bố gục đầu xuống đôi bàn tay, lẩm bẩm “Bố có lỗi với em của con, Phan ạ! Bố nói
với nó rằng những lọ màu kia bố mới mua…”.

Tôi quay lại nhìn em Hà đang say sưa chấm bút vẽ
những lọ màu toàn nước lã xếp chung quanh. Em lẩm nhẩm “Màu xanh xếp ở bên này,
màu đỏ xếp ở bên này…” Em đâu biết cả hộp màu của em chẳng cần phân loại. Bởi
tất cả đều cùng một màu nước lã.

Em vẽ bằng trái tim của mình. Và trái tim của em
cũng chỉ có một màu vô hình.

 M.Phụng – Admin

Chia sẻ bài viết lên:
Đóng