AI CŨNG CẦN CÓ NHỮNG NGƯỜI BẠN – Lê Liễu Khôi – Thành viên Ban Quản trại Tiểu trại 3 (Nhân Ái)

TRẠI HÈ 2024: CẦN THƠ – AN GIANG 🌾|
– – – – – – – – – – –
AI CŨNG CẦN CÓ NHỮNG NGƯỜI BẠN
Lê Liễu Khôi – Thành viên Ban Quản trại Tiểu trại 3 (Nhân Ái)
“Bàn chân kia lâu nay chưa một lần rong chơi tung bay,
Chưa một lần thấy cơn gió mát đến vậy,
Thấy nơi nơi là nhiều thứ mới, là một thế giới chưa từng nghĩ tới…”
(Bài hát “Nhớ mãi chuyến đi này” – Bùi Công Nam)
Một mùa hè nữa lại đến và mang theo các cơn mưa lớn nhỏ khác nhau. Xen giữa những cái nắng gay gắt đặc trưng của mùa hè là những trận gió và những cơn mưa rào rải rác trên khắp thành phố. Tôi cứ ngồi trong nhà, nhâm nhi dưa hấu hết miếng này đến miếng khác, chờ thời gian trôi qua mà vẫn không biết phải làm gì tiếp theo. Thời gian còn lại tôi chỉ làm bạn với chiếc điện thoại. Không biết đây có phải là hình ảnh của đa số các bạn trẻ hiện nay vào mùa hè không nhỉ?
Nhưng thật ra, điều mà tôi háo hức nhất trong những tháng hè chính là tham gia trại hè của Tổng đoàn Sao Bắc Đẩu. Như một thói quen, cứ đến tháng 7 là tôi lại tất bật cùng mẹ sắm sửa thêm vài tuýp kem chống nắng, những bộ đồ đầy màu sắc và một cơ thể thật khỏe mạnh để chuẩn bị cho kỳ trại sắp tới. Khác với các năm trước, chúng tôi – gia đình Sao Bắc Đẩu – đã dừng chân tại nhiều bãi biển đẹp như Nha Trang, Vũng Tàu…, trại hè 2024 đã được tổ chức tại một trong những tỉnh đồng bằng sông Cửu Long – tỉnh An Giang. Đây cũng là một trải nghiệm hoàn toàn mới lạ đối với tôi vì tôi chưa bao giờ đặt chân tới một nơi tuyệt vời như An Giang cả.
Các bạn biết gì không? Tôi đã bắt đầu soạn vali từ một tuần trước khi kỳ trại bắt đầu. Tôi lấy từng bộ đồ xếp gọn gàng vào vali và còn xếp theo màu nữa chứ hihi. Vali của tôi đầy màu sắc luôn đấy các bạn, tôi có một sở thích là mặc đồ có màu sắc nổi bật để mọi người nhận diện ra tôi dễ dàng hơn. Tôi vừa xếp vừa hát vang bài nhạc trại “Hành trình trên đất phù sa”, cảm giác lúc ấy vui không thể tả, giống như một đứa trẻ lâu rồi không được khám phá cuộc sống xung quanh mình và đang đợi mẹ chở đi du lịch.
Công tác trại của chúng tôi đã bắt đầu rục rịch từ rất sớm. Nào là thời trang, văn nghệ, băng reo…, tất cả đều đã được chúng tôi chăm chút từng tí một. Tôi đã cùng các anh chị có những giây phút cùng nhau làm việc rất vui và ấm áp. Tôi nhận ra rằng, thật may mắn khi có nhiều người bạn như vậy, nếu không có các anh chị luôn bên cạnh và giúp đỡ thì có lẽ tôi sẽ không hoàn thành được công việc một cách tốt nhất. Chúng tôi đã cùng nâng đỡ và hỗ trợ nhau trong bất kỳ hoàn cảnh nào, đó cũng chính là một nét đẹp của Sao Bắc Đẩu – một Sao Bắc Đẩu có tấm lòng “Thân Thiện”, “Hiền Hòa”, “Nhân Ái” và “Nghĩa Tình”.
Năm nay tôi được làm quen với một nhiệm vụ mới, thầy đã tin tưởng và giao cho tôi vai trò “Tổ trưởng Tổ Zumba”. Tôi đã học được cách có trách nhiệm với công việc mà mình được người khác đặt niềm tin vào. Tôi biết rằng thầy đã rất mong đợi sản phẩm Zumba mà tôi biên đạo, vì vậy tôi đã cố gắng làm tốt nhất có thể để thầy cảm thấy yên tâm phần nào. Có những ngày tôi phải quay bài nhảy trong sự lo lắng vì deadline đang cận kề – mọi người hay gọi đó là bị “deadline dí” đấy ạ! Hầu như tất cả thành viên trong gia đình tôi đều ghi nhớ và phải nghe những bài hát đó mỗi ngày, bà ngoại tôi còn phải tung tăng nhảy theo nhịp nhạc để thỏa mãn sự phấn khích.
Cũng nhờ sự cố gắng không ngừng nghỉ của tôi, bài tập thể dục mỗi sáng của Tổng đoàn Sao Bắc Đẩu đã dần được thay đổi. Nó không còn là những động tác không có bố cục và kết cấu, thay vào đó là các bài hát Zumba sôi động kèm theo cử điệu thật mạnh mẽ và phù hợp để bắt đầu một ngày mới. Đóng góp của tôi tuy không quá lớn, nhưng đối với bản thân thì tôi thấy rằng đây là một bước bức phá lớn trong thanh xuân của mình. Tôi coi đây chính là một sự phát triển mới trong hành trình tôi sinh hoạt tại đại gia đình này, “Tổ trưởng Tổ Zumba” thật sự là một dấu ấn khó phai trong lòng tôi. Tôi xin gửi lời cảm ơn đến bà ngoại và mẹ đã tiếp thêm cho tôi rất nhiều nguồn cảm hứng, lời động viên để tôi có được động lực lớn lao và hoàn thành những bài nhảy.
Vẫn như thường lệ, lễ khai mạc trại được tổ chức tại Trường Đoàn Lý Tự Trọng thật trang nghiêm với những cây đuốc thắp sáng cả một vùng trời và dàn pháo bông nở rộ tượng trưng cho tâm trạng háo hức của các trại sinh. Nghe tiếng pháo bông, tôi bỗng mỉm cười theo, cảm giác hạnh phúc ngày càng dâng trào trong tim tôi. Pháo bông bay cao kèm theo những ánh mắt long lanh của các trại sinh. Tôi vừa cầm đuốc vừa ôm lấy bạn nhỏ đang đứng bên cạnh, chúng tôi đã cùng mỉm cười khi thấy pháo bông đang tỏa sáng trên bầu trời. Bạn nhỏ bên cạnh tôi đã ngây thơ nói rằng: “Chị ơi, pháo hoa đẹp quá, năm sau em sẽ tham gia trại tiếp để được thấy pháo hoa đẹp chị nhé”. Tôi cười và ôm chầm lấy bạn ấy, bạn là một thành viên của Tiểu trại 4 nhưng tôi lại rất vui vì bạn rất quý mến người chị đang cầm đuốc đứng kế em ấy.
An Giang chào đón đại gia đình chúng tôi bằng một cơn mưa rào, nhưng điều làm tôi bất ngờ chính là ánh mắt và tiếng “Wow” của các bạn trại sinh khi đặt chân đến đây. Các bạn nhỏ của tôi dường như chỉ để ý đến những cánh đồng lúa vàng rực rỡ mà quên mất cơn mưa đang vẫy chào. Thật sự rất khó để thấy được phong cảnh đồng lúa trên thành phố, nay tôi còn được nhìn thấy những bạn trẻ đang chơi lò cò, oẳn tù tì… – ký ức tuổi thơ lại ùa về bên tôi.
Kỳ trại năm nay, tôi may mắn được vào Tiểu trại 3 – Tiểu trại Nhân Ái – do chị Thu Chung làm Tiểu trại trưởng. Đối với tôi, tôi chưa có cơ hội được làm việc nhiều với chị. Khi nghe đến tên chị, tôi chỉ biết rằng chị là người rất chu đáo, tận tâm chăm sóc mọi người, dịu dàng và bình tĩnh, và sau khi tiếp xúc với chị nhiều hơn, tôi càng trở nên yêu quý chị. Tôi chợt nhận ra, chúng tôi đã trở thành bạn từ lúc nào không hay, cách xưng hô tôi dành cho chị đã dần trở nên cởi mở hơn rất nhiều, và đã có những biệt danh đặc biệt dành riêng cho chị mà chỉ có tôi mới có thể nghĩ ra.
Điểm dừng chân đầu tiên chính là Chợ Nổi Cái Răng. Tôi đã phải “mắt chữ O, mồm chữ A” khi thấy hình ảnh buôn bán của các cô chú trên thuyền. Những động tác chặt dừa, múc nước lèo bánh canh một cách chuyên nghiệp làm cho tôi cảm thấy vô cùng bất ngờ. Tôi thầm suy nghĩ rằng: “Tại sao cô chú lại có thể giỏi và làm việc nhanh đến như vậy”? Người miền Tây vô cùng thân thiện và luôn luôn mỉm cười bất kỳ lúc nào, dù khi ấy chúng tôi đến chợ lúc 4 giờ sáng nhưng gương mặt ai cũng tỏa ra một vẻ rạng rỡ và chào đón chúng tôi đến với vùng đất của họ.
Rừng tràm Trà Sư là nơi đã mang cho tôi nhiều sự ấn tượng nhất. Cảm giác lắc lư trên thuyền và cùng cất tiếng hát vang cả một khu vực nó thật vui làm sao! Chúng tôi cứ mãi ríu rít băng reo của Tiểu trại 3 trên khắp quãng đường thuyền chạy. Hàng cây xanh trải dài khắp một khu rừng, đôi lúc thuyền tôi đang di chuyển còn có cơ hội gặp được thuyền của các trại sinh khác đi ngang qua. Chúng tôi vội vã chào nhau và nở một nụ cười thật tươi để chụp hình. Nếu có cơ hội, tôi mong rằng không chỉ riêng tôi mà tất cả các bạn hãy đến trải nghiệm nơi này một lần. Nó sẽ không làm bạn thất vọng mà ngược lại còn đem cho bạn từ bất ngờ này đến bất ngờ khác.
Đêm Hội Văn Hóa cũng chính là thời khắc được tất cả mọi người mong chờ. Mỗi trại sinh đều khoác lên mình chiếc áo bà ba với màu sắc khác nhau. Khi tôi mặc áo bà ba lên mình, nó là một cảm giác rất khác lạ. Bộ trang phục không chỉ đẹp mà còn mang một ý nghĩa vô cùng sâu sắc: bà ba chính là một biểu tượng đặc trưng của người miền Tây, và người dân ở đây vô cùng quý mến và trân trọng chiếc áo này. Chiếc áo bà ba như các bông hoa đang khoe nhau đua nở trên sân khấu. Tôi nhìn xung quanh mình, ai nấy đều vô cùng xinh đẹp khi mặc lên mình bộ trang phục đặc trưng. Tiết mục cổ động đã đem lại rất nhiều sự phấn khích cho cả Ban Giám khảo và cả các bạn thành viên đang ngồi ở dưới. Các bạn trại sinh đã cố gắng hòa mình vào bài nhảy, tận hưởng âm nhạc để tạo ra những tiết mục cổ động có 1-0-2.
Đêm đăng quang đã đến! Tiếng gọi tên bạn Thủ khoa của thầy Huỳnh Toàn đã làm cho các Thủ khoa của tôi rưng rưng nước mắt. Những giọt nước mắt có sự vui mừng khi nhìn lại khoảng thời gian phấn đấu không ngừng trước đó và có cả sự tự hào vì qua tất cả, mình đã đạt được thành quả xứng đáng. Trong không khí tự hào đó, tôi cảm nhận được sự cố gắng, những lần áp lực đã tạo nên kim cương, những đêm thức khuya không thể chợp mắt để có thể hoàn thành bài một cách hoàn chỉnh và sớm nhất. Chúng ta vẫn sẽ là bạn dù có thi đua gắt gao đến mức nào, Sao Bắc Đẩu vẫn sẽ là anh em một nhà.
Vào những kỳ trại trước, tôi đã nói rằng điều tôi quý nhất qua mỗi kỳ trại chính là kỹ năng mà tôi được trau dồi qua từng ngày trại. Nhưng với kỳ trại này thì khác, tôi đã thấy được giá trị quan trọng của tình bạn. Món quà lớn nhất của tôi khi tham gia trại hè nói riêng và tham gia Sao Bắc Đẩu nói chung là có thêm được rất nhiều người bạn mới. Đó đều là các anh chị có tuổi đời lớn hơn tôi, còn tôi luôn là em út của đại gia đình. Tôi đã mở lòng hơn với rất nhiều trại sinh khác, không còn ngại ngùng với tất cả mọi người. Không hiểu sao tôi lại có thể làm quen và bắt chuyện với các bạn ấy rất nhanh. Ai cũng đều nói tôi thân thiện và hài hước, điều đó làm tôi vui lắm!
Qua kỳ trại, tôi đã có cơ hội được nói chuyện với rất nhiều anh, chị, các bạn đồng trang lứa mà trước đó tôi chưa từng có cơ hội giao lưu. Gia đình nhỏ của chúng ta đáng yêu lắm các bạn ơi! Vũ trụ bao la với biết bao nhiêu người nhưng tại sao chúng ta lại được chọn để đứng ở đây, đó có phải là cái duyên không? Vì thế, hãy quý trọng từng ngày còn được ở bên nhau, những ngày đông đủ không thiếu một ai. Cùng ngồi làm việc, cùng cười lăn cười bò, cái cảm giác ấy chính là thứ tôi muốn đạt được trong kỳ trại 2024.
Trại hè không chỉ là cơ hội để chúng ta trau dồi kỹ năng, học cách xử lý tình huống mà còn là lúc để ta kết nối tất cả mọi người lại với nhau. Có những lúc xích mích nhưng thật ra nó giúp ta xích lại gần nhau hơn. Tôi không phải là người giàu về vật chất nhưng tôi lại rất giàu về mảng tình cảm bạn bè. Từng người bạn tôi gặp, tôi đều trân quý họ vô cùng. Chúng tôi cứ mãi bên nhau mà quên mất rằng năm ngày trại đang dần kết thúc. Những nụ cười đang còn dang dở, những dấu chân cùng nhau đã bị cơn mưa xóa trôi, những hình ảnh rực sáng trên sân khấu, những giây phút cùng nhau làm việc, cùng nhau thi đua nhưng khi thắng hay thua cũng đều vỗ tay cười thật tươi,… Tất cả tôi đều nhớ, tôi mãi mãi sẽ nhớ đến các bạn dù cho chúng ta có ở Sao Bắc Đẩu Hoàng Văn Thụ, Sao Bắc Đẩu Bắc Tao Đàn hay Sao Bắc Đẩu Đông Tao Đàn thì chúng ta vẫn là anh em của đại gia đình này.
“Một gia đình nhỏ, một hạnh phúc to” – chúng ta tuy nhỏ bé, nhưng những tình cảm mà ta trao cho nhau đã góp công giúp cho gia đình này càng thêm vững mạnh. Thanh xuân của ta vì gặp được nhau mà đã không còn vô nghĩa. Người bạn tốt cũng giống như những tia nắng đẹp hay bông hoa thơm, lan tỏa sự ấm áp đến cuộc đời bạn. Sau này mỗi người đều sẽ có một lối đi riêng, nhưng dù đến bất kỳ đâu, chúng ta vẫn là một phần ký ức tuyệt đẹp của nhau. Hãy cùng nhau lan tỏa sự ấm áp và hạnh phúc này đến với đại gia đình của chúng ta nhé!
Tôi xin chân thành gửi lời cảm ơn đến Thầy Toàn vì đã cho chúng tôi có một kỳ trại thật ý nghĩa, trải nghiệm những điều mình chưa biết và làm những điều “lần đầu tiên” trong đời. Cảm ơn tất cả các thành viên Ban Quản trại, các bạn trại sinh, chúng ta đã cùng nhau cố gắng để tạo ra một “Hành trình trên đất phù sa” tươi đẹp nhất, đáng nhớ nhất. Dù cho thời tiết có không ủng hộ nhưng chỉ cần gia đình ta bên nhau và nỗ lực cùng nhau làm việc thì nắng ấm sẽ lên thôi. Tôi xin cảm ơn gia đình đã cho tôi cơ hội được tham gia kỳ trại, cảm ơn mẹ đã thông cảm với những ngày tôi đi sớm về trễ để làm công tác trại.
Nào các bạn ơi! Còn chần chừ gì mà không mau mau mua một con heo đất để dành tiền cho chuyến hành trình tiếp theo! Hẹn gặp các bạn tại một bãi biển thật xinh đẹp tại trại hè 2025 nhé
Chia sẻ bài viết lên:
Đóng