À lô..ôôô! Một giọng quen quen phát ra từ phía sau lưng mình. Quay lại, nụ cười trên gương mặt vẫn còn ngáy ngủ trong buổi sáng còn đầy “bóng tối” của giấc 3g30 đến 4g00. Thì ra là ai đó gọi điện thoại cho người thân của anh ta chứ không phải giọng của Tổng trưởng Sao Bắc Đẩu, anh Huỳnh Toàn
BÀI CẢM NHẬN
Người viết : Lê Phước Khôi (cùng với Trương Thị Lan Anh)
Phụ huynh của Lê Minh Thảo An Chòm : Bò Cạp
À lô..ôôô! Một giọng quen quen phát ra từ phía sau lưng mình. Quay lại, nụ cười trên gương mặt vẫn còn ngáy ngủ trong buổi sáng còn đầy “bóng tối” của giấc 3g30 đến 4g00. Thì ra là ai đó gọi điện thoại cho người thân của anh ta chứ không phải giọng của Tổng trưởng Sao Bắc Đẩu, anh Huỳnh Toàn. Dáo dác nhìn ngó xung quanh vẫn chưa thấy anh xuất hiện, dù vậy nhưng cái đám bé con và đám thanh niên cũng đã trật tự lắm rồi. Trong sân nhà văn hóa thanh niên thành phố Hồ Chí Minh, các ngọn đèn đêm vẫn còn sáng, các nhóm nhỏ, nhóm lớn ngồi chụm lại rôm rả với những câu chuyện tuổi teen chờ chuẩn bị cho một chuyến đi đến vùng đất của Cát, Biển và Hải sản.
Vẫn như mọi năm, Tổng trưởng vẫn nghiêm khắc với tất cả mọi người, các thủ lĩnh lớn nhỏ và đặc biệt là bọn trẻ không dám “nhúc nhích”.Cũng nhờ vậy mà mọi thứ đều được thực hiện tốt trong trật tự và kỷ luật. Hành trình năm nay có điểm khác hơn so với mọi năm, đó là điểm tập trung khác, và không lưu lại sinh hoạt tại đất Sài Gòn mà tiến thẳng về Bình Thuận.
Vẫn là những phụ huynh “ăn theo” Tiểu trại 2 của Tiểu Trại trưởng Nguyễn Thị Mỹ Phụng cùng tiểu trại phó là kiện tướng bơi lội cấp quốc gia, như giới thiệu của Tổng trưởng Huỳnh Toàn. À, mà nhìn Tiểu trại phó này là cũng đoán được cấp bậc kiện tướng của môn bơi lội ngay. Chuyến xe “Gió Biển” lăn bánh mang theo bao nhiêu cái háo hức đón chờ những sự kiện sắp xảy ra với bao hứa hẹn nhiều niềm vui sắp tới.
Bổng xe “Gió Biển” dừng lại.Bác tài cũng như phụ xế vội vã lục đục với một mớ dụng cụ sửa xe để làm cái gì sau đuôi xe. Có lẽ người lớn thì quan tâm lo lắng nhiều hơn để mong chuyến xe được đi tới nơi tới chốn, tài xế và phụ xế càng lo lắng hơn vì nhiệm vụ của mình, chỉ có mấy đứa nhóc con thì quá vô tư. Hết đứa này đến đứa kia la hét “xe hết xì rồi, xe hết xì rồi…chắc bể luôn, hahaha” cả đám cười vang. Thông thường thì những kiểu nói này sẽ bị cho là nói gỡ, nếu ở nhà chắc đã bị ba mẹ mắng cho một trận, còn ở đây thì thôi cho tụi nó chút tự do. Tụi nhỏ khoái chí cười ra rả … các phụ huynh cũng đành “cắn răng” cười theo.
Ngày thứ nhất tại Nhà Văn Hóa Thanh niên TP Hồ Chí Minh từng thành viên trong phụ huynh cũng như các thành viên danh dự và các thủ lĩnh đều được Tổng trưởng bắt tay trao đổi với từng người, nghi thức này rất đáng học hỏi vì bản thân tôi thấy mình được quan tâm và tôn trọng và dĩ nhiên tự khắc ý thức mình phải làm gì để xứng đáng làm một thành viên, một trại sinh “già” trong chuyến đi.
Buổi tối hôm đầu tiên, có lẽ là đêm đầu tiên tụi nhỏ còn nhiều sức lắm nên có một số đứa thức suốt đêm. Nhưng một số khác thì do đường xa mệt mỏi ngủ li bì, nên đa số phụ huynh được sắp xếp ngủ chung vui mừng thông báo với các phụ huynh khác vào buổi sáng hôm sau: “may quá, tụi nó ngủ hết nên mình cũng ngủ ngon”. Vợ chồng tôi biết thân phận của mình nên đã âm thầm thuê chiếc xe máy và chạy ra thuê một phòng nhà nghỉ gần đó để qua đêm an lành. Chắc tiểu trại trưởng Mỹ Phụng và tiểu trại phó Thảo Vi đã khéo léo dùng chút “mẹo” nên bố trí cho cặp vợ chồng “chảnh” này ngủ chung với 03 cậu bé và một anh chàng đặc biệt dễ mến và là thành viên quan trọng của những Trại huấn luyện, Cao Xuân Vũ, một gương mặt thân quen và rất tài năng. Sự bố trí mang yếu tố “cố tình” này đã tạo điều kiện cho cặp vợ chồng tôi phải tự tìm đường thoát hiểm cho mình.
5g00 sáng đã điểm, một buổi sáng thứ hai với màn trình diễn thể dục buổi sáng trên Đồi cát hồng thật ấn tượng. Các trại sinh từ nhỏ đến “già’ đều lăn lê bò càng trên cát theo chủ ý của Tổng trưởng Huỳnh Toàn và quản trò Xuân Vũ, cái “vụ” này tôi rành lắm vì mình cũng là dân kỹ năng mà. Cứ cho họ hòa chung với cát bụi thì cuộc chơi tự nhiên hơn thôi. Mặc dù tự nguyện tham gia đội “phó nháy” cho Trại nhưng tôi cũng tranh thủ chụp những khoảnh khắc đặc biệt cho những người tôi quan tâm nhất đó là cô giáo Lan Anh, là bà xã tôi, đứa con gái Kỳ Kỳ và Tổng trưởng Huỳnh Toàn cùng hai thủ lĩnh của tiểu trại 2, tiểu trại Gió Biển.
Đoàn đã đến Nhà lưu niệm Bác Hồ và trường Dục Thanh nơi dừng chân của Bác trong hành trình tìm đường cứu nước. Hoạt động này mang ý nghĩa nhân văn và cũng cho các trại sinh có dịp được biết được ôn lại lịch sử về vị lãnh tụ vĩ đại của chúng ta, Chủ tịch Hồ Chí Minh.
Buổi tối ngày thứ hai có lẽ cũng là ngày được mong đơi nhất với những tiết mục hấp dẫn, vui nhộn và hoành tráng không kém giới các live show của các nghệ sĩ trong giới showbiz. Các tiết mục đều rất màu sắc, rất Pro và với sự dẫn dắt hài hước của MC Xuân Vũ, các trại sinh được tự thưởng thức các tiết mục văn nghệ nhảy cổ động, nhảy dân vũ, múa đôi, thời trang, tất cả đều thật tuyệt. Đặc biệt có 04 giám khảo được MC Xuân Vũ giới thiệu là những “chuyên gia” trong các lĩnh vực văn hóa nghệ thuật, thật ngưỡng mộ khi Sao Bắc Đẩu mời được những “ngôi sao hạng nặng” này đến tham dự trại.
Có lẽ một trong những điểm ấn tượng nhất đối với tôi lần này là được nghe một trong những bài nhạc chủ đề chính của trại, bài hát “ Một gia đình nhỏ, một hạnh phúc to” của nhạc sĩ Nguyễn Văn chung, bài hát nhẹ nhàng, tình cảm, dễ thương và đáng yêu làm sao,giai điệu cũng như lời bài hát nhanh chóng đi vào lòng người, mang tính giáo dục rất cao cho tất cả mọi người chứ không phải chỉ riêng con trẻ của chúng ta. Thật không thể bỏ qua lời khen với nghệ thuật chọn bài hát nền cho trại của Ban chỉ huy. Tôi từng nghĩ rằng mình cũng là “dân biết nghe nhạc” vậy mà lại mãi đến khi đi trại của Sao bắc Đẩu tôi mới được nghe bài hát này và thú thật đến hôm nay, đang ngồi viết bài cảm nhận này tôi vẫn còn nghe văng vẳng bên tai
“À ơi à ơi,con ngủ cho ngoan
Giấc mơ sẽ mang,đầy lời mẹ ru
À ơi à ơi,mãi mãi chúng ta
Một gia đình nhỏ,một hạnh phúc to
Hạnh phúc làm sao khi con gái của mình vượt qua xuất sắc cuộc thi nâng bậc hướng dương 2, niềm vui khi thấy con mình trưởng thành trong môi trường tốt luôn là niềm hy vọng của các bậc làm cha làm mẹ.
Mỗi một năm tham gia trại của Sao Bắc Đẩu là mỗi lần tôi có được những bài học, những kinh nghiệm về tổ chức, về sắp xếp nhân sự, về việc lập kế hoạch, về cách triển khai, sự giám sát và độ linh hoạt điều chỉnh chương trình trong mọi tình huống. Có lẽ lời chân thật nhất mà tôi từng nói với anh Toàn rằng “phải chi em có nhiều thời gian một chút thì tham gia nhiều hơn với gia đình Sao Bắc Đẩu thì thật tuyệt”.
Sự thành công của trại năm nay có lẻ cũng một phần nhờ vào cơ sở vật chất thuận lợi và yếu tố may mắn của thời tiết. Điều này đã không giới hạn các sáng tạo và sự nỗ lực của Ban tổ chức, mặc dù năm nay tôi cảm thấy lực lượng có “mỏng” hơn, nhưng không vì thế mà các phần của chương trình bị cắt đi hoặc là bị thiếu chu đáo. Ở góc độ Phụ Huynh tôi hoàn toàn tin tưởng anh Tổng Chỉ huy Huỳnh Toàn và các thành viên là các thủ lĩnh trại. Ở góc độ thành viên danh dự tôi tự hào vì đứng vào hàng ngũ của những trái tim đầy nhiệt huyết và những con người đầy kỹ năng.
Cảm ơn Đại thủ lĩnh và các thủ lĩnh Sao Bắc Đẩu! hy vọng sẽ được cùng tham gia với các bạn vào mùa hè sau.