BÀI CẢM NHẬN TRẠI HÈ LẦN 9 – VƯƠNG QUỐC TUẤN

Thật sự tôi đã được trở về với những giây phút của ngày xưa,mỗi khi tham gia về nguồn, mùa hè xanh, trại hè, tôi lại nhớ đến những người bạn đã bao năm trôi qua mà chưa được gặp lại và đâu đây có câu hát “Bạn bè ơi, vang đâu đây, còn giọng nói tiếng cười”

Bài cảm nhận trại hè lần 9

Vương Quốc Tuấn – Tiểu trại Gió biển

 

“Nếu có ước muốn trong cuộc đời này

Hãy nhớ ước muốn cho thời gian trở lại”

Hai câu hát đầy ý nghĩa trong bài hát “Mong ước kỷ niệm xưa” đang vang lên đâu đây như một ước mơ bé nhỏ của mỗi chúng ta, nhưng sao lại mơ ước như vậy nhỉ! Vì “Thời gian trôi qua mau chỉ còn lại những kỷ niệm”, những ngày tháng 7 này là những ngày kỷ niệm, bao nhiêu ký ức chợt ùa về với tôi ở Trại hè Đồi Hồng, những ký ức của những ngày tuổi trẻ hiện ra, rồi các kỷ niệm xưa như một món quà mà Sao Bắc Đẩu dành cho tôi và những người trại sinh xung quanh tôi.

Một buổi sáng tinh mơ trên Thành phố mang tên Bác, khi mà mọi người còn đang say giấc, khi mà các hạt sương long lanh còn đang lăn nhè nhẹ trên những chiếc lá thì họ đã hàng ngũ chỉnh tề để cùng nhau “Em đi trại hè”. Một không khí thật sôi động và hào hứng được khuấy lên nhờ những anh chị thủ lĩnh thật nhiệt tình và đầy bản lĩnh. Họ cũng không thiếu phần hài hước, hóm hỉnh tạo không khí vui tươi trong suốt hành trình đến đất trại, không khí ấy đã làm cho mọi người quên đi bao mệt nhọc trên suốt chặng đường đến vùng đất Bình Thuận đầy nắng và gió.

Thật sự tôi đã được trở về với những giây phút của ngày xưa,mỗi khi tham gia về nguồn, mùa hè xanh, trại hè, tôi lại nhớ đến những người bạn đã bao năm trôi qua mà chưa được gặp lại và đâu đây có câu hát “Bạn bè ơi, vang đâu đây, còn giọng nói tiếng cười”.

Như đang trong giấc mơ rồi chợt tỉnh giấc, đồi cát nhấp nhô với nắng hồng rực rỡ như trong tranh vẽ hiện ra trước mắt tôi, một khoảng sân rộng mênh mông như một sân bóng, một ngôi nhà bát giác xinh xắn xa xa núp mình sau hàng cây phi lao đang đung đưa trong gió biển, trại hè của chúng tôi đây rồi. Và thật sự ngạc nhiên khi ngay cạnh đồi cát rộng lớn lại là một nơi cắm trại tuyệt vời như thế này. Xa xa là cảnh biển xanh với những chiếc thuyền chài đang dập dềnh trên sóng biển, bầu trời thì xanh biêng biếc, đúng là một cảnh đẹp “mãi luyến tiếc khi đã xa rồi”.

Rồi dòng chảy thời gian cuốn mọi người vào hoạt động của các trại sinh tại Trại Huấn luyện và Nâng bậc lần 9, trong không khí ấy tôi như được trẻ lại. Khi chia sẻ thông tin qua mạng xã hội về không khí trại hè tôi được bạn bè bình luận là hồi “teen”. Đúng thật, là tôi cảm nhận được trở lại những kỷ niệm ngày xưa và những ký ức cũ lại ùa về. Kỷ niệm đẹp này lại được trại hè lần 9 tái hiện với mỗi chúng tôi và không biết mọi người có ai có được cảm giác hồi” teen” như mình không, chứ tôi cảm nhận rõ trong từng giây từng phút. Rồi các trò chơi vận động kéo mọi người vào với thế giới của tuổi thơ, của những cánh diều bay cao, bay xa và cùng vẽ nên một bức tranh tuyệt vời và lung linh đầy màu sắc.

Hai ba kéo, các em trại sinh nhỏ tuổi mặt đỏ gay đang cố hết sức giữ chặt sợi dây thừng khô khan để không bị đánh bại bởi đội bạn, các đôi bàn chân trượt dài trên cát tạo nên những vệt như những bánh xe lăn tròn trên bãi cát vàng rực. Kìa những chiếc thuyền chài với hơn bốn mươi tay chèo đang một hai một hai đang lao nhanh về đích như những chiếc ghe ngo trong lễ hội cổ truyền của đồng bào Khơ-me Nam Bộ, rất hào hứng, quyết liệt và vui vẻ. Già trẻ, gái trai đều hòa cùng nhịp đập của không khí trại hè.

Một ngày trôi qua thật nhanh mọi người lại quây quần bên bữa ăn của đại gia đình Sao Bắc Đẩu, một không khí đầm ấm, vui vẻ bên điệu nhạc của một gia đình nhỏ một hạnh phúc to, cảm giác hạnh phúc tràn ngập trong tôi ở giây phút này.

Sáng sớm tinh mơ khi mặt trời còn đang yên giấc, hồi tù và đã vang lên giục giã, một hai ba ta cùng thức dậy nào và chỉ trong chốc lát như một bầy ong vỡ tổ ùa ra từ các phòng, những cánh Sao Bắc Đẩu hội tụ ngay trên đồi cát vàng trong ánh nắng bình minh ấm áp. Các bạn không thể tưởng tượng được đâu, một không khí tập thể dục thật sôi động và vui tươi của những chiếc áo xanh truyền thống trên nền cát vàng ấm và xa xa là biển xanh sóng vỗ dập dìu. Những ánh mắt long lanh và rồi “vang đâu đây, còn giọng nói tiếng cười, những nỗi nhớ niềm thương gửi cho ai…

Hành trình tiếp theo đưa chúng tôi vào một ký ức với cảm giác lâng lâng khó tả khi được ngồi vào những chiếc bàn gỗ cũ kỹ ở trường Dục Thanh, nơi Bác Hồ đã dạy học tại nơi này, hình bóng Bác vẫn như quanh đây, như nhắc nhở chúng tôi về lòng yêu nước với “Đảo là nhà – Biển là quê hương”. Lời thuyết minh ấm áp truyền cảm của cô thuyết minh càng làm cho chúng tôi thấy thời gian như trở lại và “Kỷ niệm thân yêu ơi còn nhớ mãi tiếng thầy cô”.

Chợt nghe giai điệu Bắc kim thang vang lên đưa ta về với khung cảnh đồng quê yêu thương của nước Việt và đó chính là giai điệu bắt đầu đêm văn hóa đầy màu sắc với nhiều tiết mục khác nhau của 3 tiểu trại. Mỗi tiểu trại đều có những nét riêng của mình, tiều trại 1 thì có nét hồn nhiên, tiểu trại 2 mang đậm chất sáng tạo, chuyên nghiệp nhưng không dấu vẻ hồn nhiên nghịch nghợm ẩn dấu bên trong các tiết mục, còn tiểu trại 3 thì lại mang tính ngẫu hứng. Các phong cách đã tạo cho đêm hội văn hóa lửa trại đầy màu sắc và ấn tượng,tạo dấu ấn khó phai trong lòng mọi người. Rồi thì tí tách tí tách lửa bập bùng, bập bùng những bàn tay nắm lấy bàn tay để bắt đầu cho đêm lửa trại tràn ngập ánh sáng và nhiều sắc màu. Các vòng tròn được nối bởi những bàn tay nhỏ thật ấm, thật chân thành, một gia đình lớn đang hiện diện giữa đất trời Bình Thuận bao la. Ánh lửa đưa tôi về với những kỷ niệm về Tây Nguyên hùng vĩ, cảm giác được đứng bên ánh lửa của buôn làng Tây Nguyên năm nào chợt hiện về và tôi chợt nhớ quay quắt về vùng đất Tây Nguyên năm nào. Đêm đã về khuya chỉ còn nghe tiếng gió thì thầm bên tai, tiếng sóng vỗ rì rào đưa tôi vào một giấc ngủ êm đềm.

Một ngày mới lại bắt đầu với những tia nắng đầu tiên chiếu qua các hàng phi lao xanh,chúng tôi bắt đầu hành trình trò chơi lớn với chủ đề “Biển đảo quê hương”bằng công việc làm hầm và chui hầm của các chú lính hải quân.Thật ngạc nhiên khi các trại sinh nhỏ lại rất thuần thục trườn người qua căn hầm bé tí dài thườn thượt mà không biết hầm có thể sập xuống bất kỳ lúc nào, các em trườn thật nhanh, gọn gàng với hơi thở hơi dốc nhưng quyết tâm thì có thừa. Rồi đến với truyện Mai An Tiêm qua việc tìm quả dưa được các anh chị dấu kín trong lớp cát nóng và ngụy trang thật khéo léo. Thế mà sau một lúc hì hục đào đào, bới bới là tiếng a đây rồi vang lên với niềm phấn khích tột độ, thật sung sướng khi hoàn thành nhiệm vụ khó khăn này. Với chỉ 6 phút, ước mơ các trại sinh đã được khắc họa vào bức tranh, đó là ước mơ nhỏ nhoi, thật nhỏ nhoi nhưng đầy ý nghĩa, ước mơ về bữa cơm gia đình với nhiều thế hệ quây quần bên nhau. Một điều tưởng chừng như đơn giản nhưng không hề dễ trong một cuộc sống náo nhiệt bận rộn như bây giờ. Uớc mơ nhỏ này sẽ làm cho gia đình gắn kết tạo một gia đình nhỏ và sẽ có một hạnh phúc to.

Thời gian vẫn tiếp tục trôi đi như dòng chảy để đến điểm đích của trại hè, ngày bế mạc đã đến và trong đêm hôm ấy trời đầy sao lung linh, những khuôn mặt rạng ngời khi nghe mình được sướng tên vinh danh trong lễ đăng quang các đẳng cấp hướng dương, nơ bướm. Các trại sinh đã không ngừng phấn đấu trong những tháng ngày để có thể được bước lên một đẳng cấp mới nhưng cũng nhiều trách nhiệm hơn đối với các em và các bạn.Nhìn các Em tôi lại ao ước mình được trở lại như ngày ấy và có được giây phút hạnh phúc này. Tôi tin rằng các em sẽ giữ được ngọn lửa nhiệt huyết này và mang theo “bao khát vọng, đam mê cháy bỏng” trong mình và luôn có tinh thần Yêu nước – Dũng cảm – Hào hiệp – Cao thượng và luôn là tôn chỉ cho mọi hành động sau này.

Giờ chia tay đã đến rồi bạn ơi”, nghe điệu nhạc sao mà lòng lâng lâng cảm giác luyến tiếc, nhớ những cái ôm nồng ấm, bắt tay chân thành ấm áp, nụ cười thân thiện. Một cảm giác nghẹn ngào trong tôi trào dâng khi nhớ đến những ngày vừa qua, nhìn lại sự hy sinh thầm lặng củacác Anh Chị Ban chủ nhiệm, Ban huấn luyện, các Thủ lĩnh,họ hy sinh không hề đòi hỏi một điều gì cho bản thân càng làm cho tôi thêmyêu quí, kính phục họ. Họ là những ngôi sao Bắc đẩu đang rực sáng trên bầu trời đêm là kim chỉ nam dẫn đường cho đàn em tiếp bước. Họ không hề “ai chọn việc nhẹ nhàng, gian khổ biết dành phần ai”. Để nói về họ thì còn nhiều, nhiều lắm các bạn ạ và từ đáy lòng mình tôi chỉ có thể thốt lên hai chữ Cảm ơn và hình ảnh của họ “sẽ còn mãi trong tim mọi người”.

“Thời gian sao đi mau xin hãy ngừng trôi”, những ngày trại bên nhau trôi qua thật nhanh chỉ còn lại những hoài niệm và “nụ cười còn mãi lắng trên hàng mi, trên bờ môi và trong những kỷ niệm xưa” và rồi để “đặt bàn tay lên môi giữ chặt tiếng nấc ngẹn ngào” cho ngày chia tay.

Ước muốn bây giờ lại là thời gian trôi thật nhanh để rồi chúng tôi lại được gặp lại những giọng nói tiếng cười thân quen ở thành phố sương mù đầy hoa trong mùa hè tới. Thôi thì “vui đã nhiều rồi bây giờ mình chia tay, chúc các anh chị thành công trên đường dài” và “mình chia tay hôm nay sẽ có nhau ngày mai”.

Hẹn gặp lại và hãy giữ lấy “để tình yêu… ước mơ mãi không phai”.

                                                 Đồi hồng Bình Thuận, ngày 17 tháng 7 năm 2017

Chia sẻ bài viết lên:
Đóng