Ngày “cá tháng 4” là một ngày đặc biệt trong năm. Vào ngày này, mọi người cảm thấy rất vui khi được “lừa” người khác và ngược lại. Nhưng với Hoa, đứa bạn thân của tôi là cả một sự hối hận mà suốt cuộc đời này có lẽ nó không bao giờ quên.
cái điện thoại để nhắn tin trêu lũ bạn. Ban đầu là những tin nhắn vui, hài
hước, nó gửi đến mọi người để rồi nhận được những trận cười sảng khoái. Nó cảm
thấy thích thú với những lời nói dối của mình.
Nhắn tin chưa đủ, Hoa cầm điện thoại gọi cho Quang, đứa bạn thân từ hồi cấp
2, với giọng run rẩy: “Quang ơi, Hoa bị cướp xe rồi, Quang có thể đến rạp chiếu
phim X đón Hoa được không?”. Không chần chừ, Quang bảo: “Hoa chờ ở đó Quang sẽ
đến ngay!”
Nó cười thích thú “thế là tao lừa được nó rồi, thích quá”. 30 phút, 1 tiếng
rồi 2 tiếng, vẫn chưa thấy Quang gọi điện, Hoa nói “chắc nó biết tao lừa nó rồi
nên nó không đến, thôi không đùa nữa, ngủ thôi nào”.
Một cú điện thoại làm 2 đứa lạnh cả người. “Bọn mày ơi, Quang bị tai nạn lúc
đêm, chắc không qua nổi, bọn mày đến bệnh viện Y nhanh lên” – Hùng, thằng bạn
trong nhóm gọi cho tôi và Hoa. Mặt Hoa tái mét, nó không nói được lời nào nữa.
Đến bệnh viện thì không kịp nữa rồi, Quang đã đến với một chân trời khác, xa
lắm.
Tiếng khóc xót thương của người thân và cả lũ bạn như xé nát tim Hoa. Nó
không nấc được thành lời. Có lẽ chỉ có Hoa và tôi mới biết được vì sao Quang ra
đi.
Cho đến bây giờ Hoa vẫn tự dằn vặt mình về cái chết của Quang. Từ khi Quang mất,
cái ngày cá tháng 4 đối với Hoa không còn ý nghĩa, nó không còn nhắn tin hay
gọi điện để nói dối người khác như trước đây nữa.
Nguồn: http://vietbao.vn/The-gioi-tre/Chi-tai-loi-noi-doi-ngay-ca-thang-4/30172977/275/