| TRẠI HÈ SAO BẮC ĐẨU 2025
|

– – – – – – – – – –
CÓ MỘT THỜI THANH XUÂN TA CÙNG NHAU CHÁY RỰC NHƯ LỬA TRẠI
Nguyễn Khánh Huy – Trại sinh Tiểu trại 2 (Châu Âu)


(Trích phim “You are the apple of my eye”)

Quả thật vậy, sau khi trải qua những kỷ niệm, những cảm xúc đặc biệt trong cuộc đời, chắc hẳn rằng mỗi người chúng ta đều sẽ thốt lên rằng: “Giá như thời gian có thể quay lại, để mình được sống trong khoảnh khắc ấy thêm một lần – dù chỉ trong chớp mắt”. Nhưng có lẽ rằng thời gian sẽ chẳng bao giờ tua lại, những hành trình mà chúng ta đã đi qua cũng chẳng quay về mà sẽ trở thành những bông hoa thơm trỗi dậy trên đồng cỏ của trái tim, lưu lại những cảm xúc đặc biệt chẳng thể phai nhoà trong mỗi con người chúng ta. Và đối với bản thân tôi cũng vậy, một thành viên của Tổng đoàn Sao Bắc Đẩu vừa trở về sau hành trình trại lần thứ 18 tại Phú Yên – một hành trình trại thật đặc biệt và đong đầy cảm xúc đã được bản thân tôi cất giữ vào cánh cửa nơi chứa đựng những cảm xúc đặc biệt của trái tim.
Lần đi trại thứ hai, mọi cảm xúc vẫn nguyên vẹn, như thể chưa từng có một khoảng thời gian nào trôi qua giữa hai mùa ký ức. Sau một khoảng lặng dài, được quay trở lại với hành trình trại của Tổng đoàn khiến tôi như được sống lại trong không khí ấm áp, nơi mỗi ánh mắt, nụ cười đều chan chứa sự quan tâm và gắn bó. Hành trình trại hè năm nay bắt đầu với tôi vào những ngày đầu tháng 7, bằng những buổi tập văn nghệ cùng các anh chị thủ lĩnh. Ban đầu, nhiều bạn vẫn còn xa lạ vì đến từ những đơn vị Sao Bắc Đẩu khác nhau. Thế nhưng, qua từng buổi tập cổ động, hóa trang, ca múa nhạc với sự chỉ dẫn và đồng hành của anh Gia Phúc và chị Nhã Chi, cùng với những sự lo lắng, chuẩn bị chu đáo của anh Trung – Tiểu trại trưởng, chúng tôi đã cùng nhau phá bỏ khoảng cách, nắm tay nhau thật chặt, đồng lòng như một. Không còn là những gương mặt lạ lẫm, mà là những người bạn cùng chung tiếng hát, chung nhịp tim của một mùa hè rực rỡ. Từ những con người xa lạ, chúng tôi trở thành một tập thể gắn kết, nơi mỗi nụ cười và ánh mắt đều mang theo sự ấm áp như trong một gia đình. Và chính nơi đó, chúng tôi đã tạo nên một dấu ấn không thể phai mờ – một tiểu trại, một gia đình với những màu sắc riêng biệt mang tên “Tiểu trại 2 – Châu Âu”.
Ngày 14/7/2025 – ngày đánh dấu sự khởi đầu cho một hành trình đầy kỷ niệm. Tất cả các thành viên cùng nhau khoác lên mình bộ đồng phục Sao Bắc Đẩu, nghiêm trang tưởng niệm và thắp lên những ngọn đuốc trước tượng đài anh Lý Tự Trọng – người thanh niên đã ngã xuống khi tuổi đời còn rất trẻ nhưng lý tưởng sống lại sáng như ánh lửa. Những ngọn đuốc ấy không chỉ thắp sáng con đường phía trước, mà còn thắp lên trong lòng mỗi người tinh thần của tuổi trẻ – dấn thân, kiên cường và sẵn sàng cống hiến. Ngay tại khoảnh khắc trang nghiêm ấy, tôi cảm nhận được một điều thiêng liêng: hành trình lần này không chỉ là một chuyến đi trại đơn thuần, mà là một hành trình trưởng thành – nơi mỗi bước chân đều mang theo lý tưởng và niềm tin. Và thế là tất cả bắt đầu – một mùa hè rực rỡ của những trải nghiệm, của tình bạn, của nụ cười, của mồ hôi và nước mắt – tất cả đã kết thành một thanh xuân không thể lặp lại.

Ngày đầu tiên đến với đất trại, chúng tôi được ngắm nhìn Tháp Nghinh Phong – một nét đẹp văn hóa đặc trưng của quê hương Phú Yên. Cả Tổng đoàn cùng nhau khởi động ngày mới bằng những động tác thể dục sôi nổi, hòa theo giai điệu bài hát “2 ngày 1 đêm”. “Dù là ngày buồn hay vui, ngày nắng nôi hay mưa giông, có sao đâu anh em mình còn có nhau…” – những câu hát như thắp lên ngọn lửa năng lượng đầu ngày trong từng người. Nhìn mọi người cùng nhau nhảy, cùng nhau cười, tôi bất giác thấy tim mình nhẹ nhõm hơn – giống như được trở về với một gia đình thân thuộc, nơi ai cũng hết lòng vì nhau.
Sau đó, tất cả cùng ngồi thiền hướng ra biển – hít một hơi thật sâu, cảm nhận gió biển mặn mà và tiếng sóng rì rào, để cho tâm hồn được lắng lại giữa dòng chảy sôi động của những ngày trại. Đó là khoảnh khắc tôi thật sự cảm thấy biết ơn vì được hiện diện ở đây, giữa những con người tuy khác biệt nhưng đang cùng nhịp thở, cùng hướng về những giá trị tích cực. Lúc ấy, tôi có cảm giác như tất cả mệt mỏi vì di chuyển dài đều tan biến. Trong không gian tĩnh lặng, giữa tiếng sóng vỗ và gió biển mát lạnh, tôi có một khoảnh khắc thật hiếm hoi để nhìn lại bản thân – về những điều đã qua, về tuổi trẻ và cả những ước mơ vẫn còn dang dở. Dường như chuyến đi lần này không chỉ là một trại hè, mà còn là một cột mốc để tôi học cách dừng lại, thở sâu và lắng nghe chính mình.
Rời khỏi khoảng lặng ấy, chúng tôi tiếp tục hành trình khám phá chợ Tuy Hoà, được thưởng thức những món ăn đặc trưng của xứ Nẫu như bánh canh hẹ, bánh xèo, chè mít đác… Nhưng hơn cả ẩm thực, tôi lại ấn tượng bởi sự bình dị, thân thiện và gần gũi của người dân nơi đây. Tôi đã có cơ hội trò chuyện với một cô bán hàng, và khi biết chúng tôi là thành viên Tổng đoàn Sao Bắc Đẩu, di chuyển một quãng đường xa xôi từ TP.HCM để khám phá nét đẹp của vùng đất Phú Yên, cô liền nở nụ cười hiền hậu rồi kể cho tôi nghe những điều đẹp đẽ và những cảnh quan thiên nhiên trời tặng cho quê hương mình. Có những cô chú không ngại nở nụ cười, hỏi han và chia sẻ như thể chúng tôi là người quen lâu ngày mới gặp lại. Tôi nghe mà trong lòng chợt thấy ấm áp và biết ơn, vì được đặt chân đến một vùng đất không chỉ đẹp ở cảnh vật, mà còn đẹp bởi con người.

Sau khi khám phá những cung đường biển và thưởng thức ẩm thực xứ Nẫu, chúng tôi tiếp tục hành trình đến với Tháp Nhạn – một công trình kiến trúc cổ kính nằm sừng sững trên ngọn đồi xanh giữa lòng thành phố Tuy Hòa. Dưới những ánh nắng vàng nhè nhẹ làm xao xuyến lòng người, tháp hiện lên như một chứng nhân lịch sử, trầm mặc và uy nghiêm giữa đất trời Phú Yên. Bước chân lên từng bậc đá rêu phong, tôi cảm nhận rõ sự giao thoa giữa quá khứ và hiện tại – nơi văn hóa Chăm Pa vẫn còn in dấu trong từng viên gạch cổ. Không gian yên tĩnh, tiếng lá xào xạc trong gió như kể lại những câu chuyện xưa cũ. Đứng trên đỉnh đồi nhìn xuống, toàn cảnh thành phố hiện ra trong tầm mắt, vừa hiện đại vừa mộc mạc, vừa gần gũi vừa xa xăm. Tôi đã lặng người trong giây lát. Có điều gì đó rất thiêng liêng trong khoảnh khắc ấy – như thể mình vừa được chạm vào một phần linh hồn của mảnh đất này. Tháp Nhạn không chỉ là một địa danh, mà còn là một phần ký ức, một dấu ấn sâu sắc trong hành trình tuổi trẻ của tôi cùng Tổng đoàn. Và tôi biết, sau này khi nhớ về Phú Yên, tôi sẽ nhớ về ngọn tháp ấy – như nhớ về một điểm tựa tinh thần, một nơi đã giữ lại những cảm xúc nguyên sơ và đẹp nhất trong chuyến đi nhân dịp Tổng đoàn Sao Bắc Đẩu tròn tuổi 18.
Trở về nơi nghỉ ngơi sau một ngày dài di chuyển và tham gia nhiều hoạt động, ai nấy trong đoàn đều tranh thủ dọn dẹp hành lý, sắp xếp đồ đạc để nghỉ ngơi. Không khí lúc ấy khá yên bình, mọi người rôm rả trò chuyện, từng tiếng cười vang lên trong sự mệt nhoài nhưng đầy ấm áp.
Trong lúc các bạn cùng phòng đang lần lượt tắm rửa, tôi tranh thủ đi lấy đồ cá nhân. Ai ngờ trong một phút vội vàng, tôi đã vô ý chạy và xước phải cạnh bàn kính bị bể sẵn trong phòng. Đầu gối tôi va mạnh vào mép kính, một cơn đau nhói lập tức ập đến khiến tôi ngồi thụp xuống, tay ôm chặt chân, lòng hoang mang và lo sợ. Thật may mắn khi đúng lúc đó, hai chị thủ lĩnh – chị Ngọc Anh và chị Liễu Khôi – đi ngang qua phòng để gọi tôi ra phụ dựng cột cờ. Nhận thấy tôi đang ôm đầu gối với vẻ mặt đau đớn, hai chị vội bước vào kiểm tra. Vén nhẹ ống quần lên, vết thương lộ ra sâu hoắm, máu chảy thành dòng khiến ai cũng hoảng hốt. Không chần chừ, hai chị lập tức gọi anh Quân bên đội y tế đến sơ cứu và cầm máu. Sau đó, anh Quân và anh Phúc thay nhau ẵm tôi xuống cầu thang trong tình trạng chân vẫn rỉ máu và nhức buốt. Tôi được đưa ra xe 16 chỗ của Ban Tổ chức để di chuyển đến trạm y tế.
Xe chạy vòng quanh giữa cái nắng trưa gay gắt, ghé qua ba trạm xá nhưng tất cả đều đóng cửa. Lúc đó, lòng tôi thấp thỏm, xen lẫn lo sợ và buồn vì không muốn làm phiền mọi người quá nhiều. Cuối cùng, đến trạm thứ tư, bác sĩ có mặt và tiếp nhận xử lý. Do không có thuốc tê nên ban đầu bác sĩ dự định sẽ khâu sống vết thương – nghe đến đó thôi tim tôi đã muốn rụng. Rất may, sau khi kiểm tra kỹ hơn, bác sĩ nói vết thương chưa quá nghiêm trọng, chỉ cần rửa sạch và băng bó cẩn thận.
Sau khi hoàn tất, cả xe lại quay về đất trại. Lúc ấy mọi người đã ăn uống xong từ lâu, chỉ còn tôi, mẹ, thầy Toàn cùng vài anh chị Ban Tổ chức ở lại. Nhìn thấy mẹ tôi lo lắng chờ đợi, mắt hoe đỏ vì sợ, tim tôi như thắt lại. Tôi chưa từng nghĩ mình sẽ khiến mẹ phải lo đến thế trong một chuyến đi vốn mang đầy háo hức.
Buổi chiều, theo lời dặn của thầy, tôi tiếp tục được đưa ra phòng y tế để kiểm tra lại. Anh Trung là người cõng tôi đi, phía sau là anh Quân theo sát hỗ trợ. Sau khi kiểm tra kỹ hơn, bác sĩ kết luận: vết thương cần phải khâu lại. Tim tôi đập liên hồi khi được đưa vào phòng tiểu phẫu. 9 mũi khâu – mỗi mũi là một lần nín thở, không dám nhìn thẳng vào vết thương, vừa đau vừa sợ – nhưng trong khoảnh khắc đó, tôi lại thấy mình mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Bên ngoài phòng khâu là những người thân quen vẫn kiên nhẫn đợi tôi: mẹ, cô Quy, các anh chị Ban Tổ chức. Sau khi hoàn tất, tôi được chăm sóc tận tình và đưa về phòng nghỉ ngơi. Nỗi đau thể xác dường như cũng dịu lại phần nào bởi sự yêu thương bao quanh.
Sự cố ấy tuy không mong muốn, nhưng lại trở thành dấu ấn đáng nhớ nhất trong hành trình trại hè của tôi. Nó khiến tôi nhận ra rằng, giữa lúc yếu đuối và tổn thương nhất, vẫn luôn có những người âm thầm ở bên, quan tâm và sẵn sàng giúp đỡ. Một trải nghiệm đau nhưng đầy ấm lòng – mà có lẽ, sau này khi nhớ lại, tôi sẽ luôn mỉm cười vì đã từng được yêu thương đến thế.
Đến chiều tà, khi tất cả các thành viên của Tổng đoàn đang hòa mình vào những trò chơi tập thể trên bãi biển cùng làn nước xanh mát, tôi lại phải ngồi bên lề, lặng lẽ với vết khâu dài trên đầu gối. Cảm giác buồn bã và hụt hẫng len lỏi trong lòng khi không thể cùng bạn bè tận hưởng những khoảnh khắc đáng nhớ ấy. Thế nhưng, sự cô đơn ấy nhanh chóng được xoa dịu bởi tình cảm và sự quan tâm chân thành từ các anh chị thủ lĩnh trong trại. Những lời hỏi han, những cái nắm tay động viên, những ánh mắt đầy sẻ chia từ các anh chị như Gia Phúc, Ngọc Hạnh, Vân Anh, Ái Linh khiến tôi cảm thấy mình không hề lạc lõng.
Dù việc di chuyển gặp rất nhiều khó khăn vì đôi chân đau và chưa quen với những chiếc nạng, tôi vẫn luôn nhận được sự giúp đỡ tận tình từ anh Hữu Liêm và anh Phong Lữ. Đặc biệt, những lúc phải leo lên các bậc thang cao, anh Trung Hiếu – thủ lĩnh thân thiết cùng sinh hoạt với tôi ở Chòm sao Thiên Long – đã không ngần ngại bế tôi lên và đưa đi. Khoảnh khắc ấy, trong tiếng cười nói rộn ràng và ánh hoàng hôn nhuộm vàng cả bãi biển, tôi cảm nhận rõ nhất sự gắn kết, sự tử tế và ấm áp giữa con người với nhau. Có lẽ, hình ảnh ấy – hình ảnh của một “hoàng tử” bế “công chúa” – sẽ mãi là một trong những kỷ niệm đáng yêu và khó quên nhất trong hành trình trại lần này của tôi.
Ngày thứ ba trong hành trình là dịp để chúng tôi tạm gác lại những hoạt động rèn luyện để khám phá vẻ đẹp thiên nhiên kỳ diệu của Phú Yên. Chuyến xe đưa chúng tôi đến với Gành Đá Đĩa – nơi những khối đá kì vĩ chồng lên nhau, như bàn tay tạo hóa xếp đặt từ muôn đời trước, dựng nên một bức tranh độc nhất vô nhị giữa đất trời. Tiếc rằng, do vết thương nơi đầu gối vẫn chưa lành, tôi chỉ có thể dừng lại ở lưng chừng con dốc đá, đứng từ xa lặng lẽ nhìn những người bạn của mình hòa mình vào làn gió biển và tiếng sóng. Nhưng ngay cả khi không thể chạm tay vào từng phiến đá, không thể cảm nhận hết sự kỳ vĩ của thiên nhiên nơi ấy, tôi vẫn thấy lòng mình chộn rộn – bởi đôi khi, có những vẻ đẹp chỉ cần nhìn từ xa cũng đủ để ghi dấu mãi trong tim.
Đến trưa, chúng tôi trở về lại đất trại. Không khí bỗng chốc nhộn nhịp hơn hẳn khi các tiểu trại bắt đầu tập dợt văn nghệ và chuẩn bị cho phần thi hoá trang sẽ diễn ra vào buổi chiều. Những tiếng nhạc, tiếng cười, lời thoại vang lên không ngớt khắp trại, như một sân khấu sôi động đang chuẩn bị lên đèn. Ai ai cũng bận rộn, tất bật nhưng ánh mắt đều toát lên sự vui vẻ cùng với niềm háo hức.
Khi mặt trời khuất dần sau rặng núi, Đêm hội Văn hóa và Lửa trại chính thức bắt đầu. Mỗi tiểu trại là một mảnh sắc màu riêng biệt – từ những băng reo rộn ràng thể hiện tinh thần riêng, đến các tiết mục cổ động sôi nổi như “Bài ca tôm cá”, hay những điệu nhảy Chachacha đầy năng lượng. Không khí càng thêm sôi động với màn trình diễn thời trang sáng tạo, kết hợp giữa sự duyên dáng, cá tính và một chút hài hước khiến cả sân khấu như bừng sáng. Dưới ánh đèn sân khấu, ai cũng tự tin thể hiện bản thân mình – tiếng nhạc, tiếng cười như hoà nhịp với trái tim của từng người tham dự. Dù tôi không thể trực tiếp lên sân khấu như kế hoạch ban đầu, nhưng tôi vẫn cảm nhận được sự hiện diện của chính mình – như thể những cố gắng trước đó, những giờ tập luyện cùng các bạn, vẫn đang sống động trên sân khấu qua từng bước nhảy và biểu cảm của họ.
Đêm lửa trại khép lại bằng một vòng tròn lớn – nơi tất cả mọi người tay trong tay cùng hát vang những bài ca quen thuộc của hành trình trại, cùng cười, cùng nhìn ngọn lửa bùng cháy giữa đất trời. Tôi ngồi ở một góc nhỏ – chân vẫn đau, không thể hoà vào vòng tròn ấy – và có chút gì đó chạnh lòng. Nhưng cảm xúc đó chỉ thoáng qua, vì ngay sau đó, anh Thái Gia Phúc – thay vì hòa vào dòng người và cùng các anh chị Ban Quản trại đốt những ngọn đuốc sáng bừng giữa màn đêm – đã bước đến ngồi bên cạnh tôi. Không cần nói nhiều, chỉ đơn giản là sự hiện diện ấm áp ấy đã khiến tôi thấy mình không hề lẻ loi.
Khi tất cả cùng nhau hát vang dưới bầu trời đêm, nhiều anh chị thủ lĩnh và các bạn từ các tiểu trại khác cũng lần lượt đến bên tôi, hỏi han, chia sẻ. Bất giác, tôi thấy nơi đây không còn là một chuyến đi nữa, mà là một gia đình thực sự – một gia đình mà ở đó, không ai bị bỏ lại phía sau, không ai cảm thấy mình khác biệt. Cảm xúc dâng trào – không phải vì tôi được chú ý, mà vì tôi thật sự được thấu hiểu. Tình bạn, sự quan tâm, sự gắn kết âm thầm ấy là những điều mà tôi tin chắc mình sẽ không thể tìm lại lần thứ hai trong đời. Và tôi chợt hiểu, khẩu hiệu “Anh em một nhà – Chúng ta là một” không chỉ là lời nói, mà là điều có thật.
Ngày thứ tư của hành trình trại bắt đầu bằng một chuyến đi đầy ý nghĩa – tham quan Nhà thờ Bác Hồ, nơi cả Tổng đoàn đã cùng nhau kính cẩn thắp lên những nén hương, tưởng nhớ vị Cha già kính yêu của dân tộc. Giữa không gian yên bình và thiêng liêng ấy, tôi bỗng thấy lòng mình lặng lại – một cảm giác biết ơn, tự hào xen lẫn sự xúc động khó tả. Sau đó, chúng tôi tiếp tục đến Thiền viện Trúc Lâm, một công trình Phật giáo mới nổi bật giữa mảnh đất Phú Yên đầy nắng gió. Không khí tĩnh lại, những mái chùa cong vút ẩn hiện trong mây núi khiến tôi cảm nhận được sự bình yên lan tỏa trong từng hơi thở. Dù chỉ là một buổi sáng ngắn ngủi, nhưng từng khoảnh khắc trong hành trình hôm ấy đã để lại trong tôi một niềm hạnh phúc sâu lắng – như thể tâm hồn được gột rửa sau những ngày rong ruổi.
Trở lại đất trại khi mặt trời vừa đứng bóng, các tiểu trại lại háo hức chuẩn bị cho một buổi chiều cùng những trò chơi lớn theo tiểu trại – với những hoạt động sôi động trong hội trường, từ nhảy múa theo nhạc cho đến các phần ghi nhận kỷ lục Guinness của Tổng đoàn. Và tôi – người “vô tình” lập nên một kỷ lục có lẽ… dở khóc dở cười nhất: người đầu tiên trong 18 năm đi trại phải sử dụng đến bảo hiểm y tế! Nhưng giữa những tiếng cười và ánh mắt quan tâm, tôi thấy mình may mắn biết bao khi đã luôn có mẹ bên cạnh, đồng hành và chăm sóc tôi trong suốt hành trình gian nan ấy.
Buổi chiều, khi nắng dần dịu lại, chúng tôi cùng kéo ra bãi biển để chơi những trò chơi sôi động, cùng nhau nhảy múa và đắm mình trong làn nước biển xanh mát. Dù tôi không thể hòa mình tắm biển như các bạn – một lần nữa vì vết thương nơi đầu gối – nhưng khác với những ngày đầu buồn tủi, lần này tôi cảm thấy ấm áp và vững vàng hơn rất nhiều. Xung quanh tôi vẫn luôn là các anh chị thủ lĩnh quen thuộc, vẫn là những nụ cười động viên và những cái nắm tay siết chặt.
Khi ánh hoàng hôn vừa buông xuống, cả Tổng đoàn lại hội tụ về nơi tổ chức Lễ đăng quang – khoảnh khắc trọng đại đánh dấu hành trình nỗ lực không ngừng của mỗi người. Khi được gọi tên nhận đẳng cấp mới – Hướng dương 1, tim tôi như thắt lại vì tự hào. Dẫu không chạm tới danh hiệu Thủ khoa như kỳ vọng, nhưng tôi hiểu, đó không phải là kết thúc – mà là một động lực âm thầm, để tôi cố gắng hơn trong tương lai.
Một kỷ niệm thật đặc biệt nữa là khi Lam Khanh, người bạn đã cùng tôi lớn lên trong các buổi sinh hoạt, được xướng tên là thủ khoa Hướng dương 2. Bạn ấy đã đến tặng tôi một chú gấu bông nhỏ cùng lời chúc “mau khỏe và đạt được một điều may mắn trong kỳ thi Hướng dương 2!”. Trong ánh mắt bạn là sự quan tâm chân thành, còn trong tôi là một niềm vui ấm áp, một tình bạn đáng quý đến lạ kỳ.
Kết thúc đêm đăng quang, mọi người cùng xếp thành vòng tròn để bắt tay với Ban Tổ chức trại và các anh chị thủ lĩnh – như một lời cảm ơn và tri ân chân thành sau hành trình dài rèn luyện. Tôi – vì chân đau – không thể cùng mọi người di chuyển nên chỉ ngồi một chỗ lặng lẽ. Nhưng khi những cái bắt tay cuối cùng vừa kết thúc, bất ngờ thay, các anh chị thủ lĩnh – những người anh, người chị thân quen – đã đồng loạt chạy lại phía tôi. Từng người một ôm chặt tôi vào lòng như thể truyền đi một sự ấm áp, yêu thương và sẻ chia không lời. Trong khoảnh khắc ấy, tôi không thể kìm nén được cảm xúc – nước mắt cứ thế tuôn rơi trong vòng tay của anh Thái Gia Phúc – người vẫn luôn ở cạnh tôi suốt hành trình này. Đó không chỉ đơn thuần là những cái ôm, mà là sự đồng cảm, là tình thương, là tình đồng đội đẹp đẽ nhất mà tôi từng cảm nhận được. Tất cả đã hoá thành một kỷ niệm không thể nào quên – một khoảnh khắc khiến trái tim tôi thổn thức và xúc động mãi về sau.
Sau khi thay đồ xong, tất cả mọi người cùng nhau quây quần trong buổi liên hoan cuối trại – một bữa tiệc thật thịnh soạn do Tổng đoàn chuẩn bị, gồm thịt nướng, cháo hải sản, trà sữa và rất nhiều món ngon khác. Tiếng cười, tiếng chạm ly, và những lời chúc tốt đẹp vang lên trong không gian đêm muộn. Đó là buổi tối khép lại hành trình trại – một sự kết thúc trọn vẹn nhất, một bữa tiệc đầy ắp yêu thương và kỷ niệm, mà tôi chắc chắn sẽ ghi nhớ mãi trong tim.
Đến ngày cuối cùng, khi màn đêm còn phủ bóng và những ánh đèn trại chưa tắt hẳn, chúng tôi đã cùng nhau thức dậy từ lúc 4 giờ sáng. Ai cũng tranh thủ từng khoảnh khắc cuối: cùng ăn sáng, thu dọn hành lý, chụp thật nhiều hình kỷ niệm và ôm nhau thật chặt. Không ai nói ra, nhưng ai cũng biết: thời gian ở bên nhau đã sắp kết thúc.
Chuyến xe bắt đầu lăn bánh đưa chúng tôi rời khỏi đất trại Phú Yên – khép lại hành trình 5 ngày 4 đêm đầy kỷ niệm. Mọi người trên xe ban đầu vẫn còn rôm rả trò chuyện, kể lại chuyện cười, chuyện chơi, chia sẻ mấy kỷ niệm “dở khóc dở cười”. Thế nhưng càng gần về tới thành phố, không khí dần chùng xuống. Và rồi, như một “cú chốt” đầy cảm xúc, những ca khúc quen thuộc “Sao Bắc Đẩu tình bạn”, “Hành trang Sao Bắc Đẩu”, “Bạn ơi có nhớ”… bắt đầu vang lên trong xe. Không ai bảo ai, ai cũng tự động im lặng, chỉ còn tiếng hát nghẹn ngào và những ánh mắt đỏ hoe…
“Vui đã nhiều rồi, bây giờ mình chia tay…” – lời bài hát cất lên đúng lúc như chạm vào từng nhịp tim. Cảm giác không nỡ rời xa, không muốn kết thúc chuyến đi, không muốn chia tay những người bạn, những anh chị thủ lĩnh đã đồng hành suốt những ngày vừa qua… tất cả ùa về cùng lúc khiến tim thắt lại. Những ánh nhìn trao nhau lặng lẽ, vài cái nắm tay siết chặt hơn như để nói: “Mình nhớ bạn lắm đó!”
Khép lại hành trình 5 ngày 4 đêm, tôi nhận ra bản thân mình đã trưởng thành lên rất nhiều. Tôi đã làm quen được biết bao người bạn mới, gần gũi hơn với các anh chị thủ lĩnh, và quan trọng hơn cả – tôi đã tìm thấy một phiên bản hoàn toàn mới của chính mình: một tôi mạnh mẽ hơn, can đảm hơn, biết vượt qua giới hạn và biết trân trọng từng khoảnh khắc nhỏ bé của cuộc sống.
Tôi muốn gửi lời cảm ơn sâu sắc đến Ban Điều hành Tổng đoàn Sao Bắc Đẩu, đặc biệt là thầy Huỳnh Văn Toàn – Tổng trưởng Tổng đoàn, người đã tâm huyết tạo nên một hành trình trại đầy ý nghĩa và cảm xúc. Xin cảm ơn các anh chị thủ lĩnh và bạn bè đã luôn quan tâm, hỗ trợ và không bao giờ để tôi thấy lạc lõng. Và cảm ơn mẹ – người luôn âm thầm đồng hành cùng tôi trong mọi bước đi, cả những lúc yếu lòng và cả những khoảnh khắc hạnh phúc nhất. Chuyến đi đã kết thúc, nhưng những kỷ niệm, cảm xúc và tình cảm đọng lại thì sẽ luôn còn mãi – như ngọn lửa nhỏ âm ỉ cháy trong tim, để rồi mỗi khi nhớ về, lòng lại thấy ấm áp lạ thường.

