Trời vẫn mưa . Tôi rất thích những cơn mưa . Những cơn mưa bất chợt mang lại cho tôi cảm giác buồn dịu dàng , man mác . Trời mưa mỗi lúc một to . Mỗi một hạt mưa như một nốt nhạc vang lên trong bản hòa tấu bất tận của đất trời . Tôi bật khóc . Tôi chợt nghĩ về khoãng thời gian mười bảy năm vừa qua của bản than . Thật … xấu hổ quá !
Khi vừa lọt lòng mẹ , để đáp lại niềm vui sướng của mẹ sau chín tháng mười ngày mong chờ , tôi đã khóc ra rã suốt cả đêm .
Khi lên ba tuổi , để đáp lại nỗ lực dạy tôi bước đi trên đôi chân của chính mình , tôi đã lon ton chạy mất khi nghe mẹ gọi .
Khi lên năm tuổi , để cảm ơn mẹ về món quà sinh nhật – hộp màu sáp , tôi đã tô vẽ chúng lên khắp tường .
Khi lên tám tuổi , để đáp trả lại mẹ sau những ngày vất vả làm việc tăng ca mua cho tôi chiếc xe đạp đi học , tôi đã làm mất nó hai ngày sau đó .
Khi lên mười tuổi , trong một dịp đi sinh nhật bạn tôi đã … quay đi khi mẹ dặn dò chơi đùa cẩn thận và hét lên rằng : “ Con đã lớn ! ”
Và … giờ đây , khi tôi mười bảy tuổi . Tôi ngỡ rằng mình sẽ tự quyết định được cuộc sống tươi lai của chính mình . Vì thế , tôi đã thất bại . Tôi sợ cái cảm giác không có mẹ bên cạnh trên con đường đời .
Tôi biết có người ví rằng : Cha là ngọn núi Thái Sơn cao vời vợi để con dựa vào mà sống . Mẹ là suối nguồn yêu thương cho con uống để nên người .
Mưa vẫn rơi . Vài giọt mưa rơi vào khoé mắt tôi cay xè . Bỗng , tôi nghe thấy :
“ Mẹ là cánh chim cho con bay thật xa
Mẹ sưởi ấm cho tâm hồn con mẹ yêu
Dắt con đi qua bao nỗi đau là mẹ yêu
Khúc hát ru con trong giấc mơ là mẹ yêu “
Tim tôi như thắt lại . Những ký ức trôi về tâm trí tôi mỗi lúc một nhiều . Tôi thấy … đôi mắt của mẹ đã đượm buồn :
“ Những ai còn mẹ xin đừng làm mẹ khóc
Đừng để buồn lên mắt mẹ nghe không ? ”
Mẹ đã chịu quá nhiều đắng cay , cực khổ để nuôi dạy con nên người . Nhưng con vẫn chưa làm được gì để đền đáp lại cho mẹ . Để rồi một mai , mẹ … không còn bước cùng với con trên con đường đời nữa . Thế là quá muộn phải không mẹ ơi ?
Sau này , và mãi mãi , dù thế nào đi chăng nữa , con vẫn là con của mẹ . Con vẫn muôn đời mang nợ mẹ … một chữ “hiếu” mẹ ơi !