| TRẠI HÈ SAO BẮC ĐẨU 2025
|

– – – – – – – – – –
CÙNG CHÁY, CÙNG THƯƠNG VÀ CÙNG LỚN
Lê Ngọc Hạnh – Thành viên Ban Quản trại Tiểu trại 2 (Châu Âu)
Có những hành trình tuy ngắn ngủi nhưng lại đủ để lưu lại trong tim mỗi chúng ta thật nhiều những cảm xúc và kỷ niệm khó quên. Đối với tôi, kỳ trại Sao Bắc Đẩu năm 2025 lần này chính là một dấu mốc như thế. Không chỉ đơn thuần là một chuyến đi bình thường, nó còn là một hành trình để tôi có thể sống hết mình, học hỏi, gắn kết và trưởng thành. Những khoảnh khắc quý giá bên bạn bè, anh chị, và từng hoạt động trong trại đã để lại trong tôi vô vàn những cảm xúc – vui có, xúc động có, và hơn hết còn là một sự tiếc nuối khi phải chia xa.

Ngay từ khi nhận được thông báo tham gia trại, hầu như tất cả mọi người đều vô cùng háo hức chuẩn bị từng chút một. Những buổi họp trại cuối tuần giúp chúng tôi làm quen với nhau, hiểu rõ hơn về nhau và dần tạo nên một tập thể gắn bó. Cảm giác đếm ngược đến ngày khởi hành, loay hoay với công tác chuẩn bị, rồi cùng nhau tập luyện các tiết mục văn nghệ… – tất cả như góp phần làm nên một phần thanh xuân đẹp đẽ trước cả khi kỳ trại thật sự bắt đầu.
Ngày trại đầu tiên chính thức bắt đầu bằng một buổi Lễ khai mạc vô cùng trang nghiêm, long trọng. Trong bộ đồng phục chính quy cùng nón tai bèo và khăn rằn, trông ai cũng rạng rỡ và hừng hực tinh thần, tất cả hoà quyện thành một không khí rộn ràng khó tả. Tối hôm đó, chúng tôi lên xe, bắt đầu chuyến hành trình rời khỏi thành phố và đến với đất trại Phú Yên (nay là tỉnh Đắk Lắk). Tại những trạm dừng chân giữa đêm, có những bạn lần đầu xa nhà, có người lần đầu đi đường dài buổi đêm, vậy mà ai cũng vui vẻ, hoạt bát.

Sáng hôm sau, chúng tôi được đánh thức khi trời còn chưa hửng nắng, bằng không khí trong lành tại Tháp Nghinh Phong. Vận động nhẹ buổi sáng giữa khung cảnh thiên nhiên khiến ai nấy đều tỉnh táo và tràn đầy năng lượng. Nơi đây chính là địa điểm đón nhận những tia nắng sớm đầu tiên trên mảnh đất hình chữ S thân yêu, nó đã mang đến cho chúng tôi một không khí lạ lẫm nhưng lại vô cùng dễ chịu. Sau đó là hành trình khám phá Phú Yên như ghé chợ Tuy Hòa, Tháp Nhạn và Bảo tàng Phú Yên trước khi về đất trại là Trung tâm An điều dưỡng tàu ngầm – mỗi điểm đến đều là một trải nghiệm vô cùng mới mẻ.
Chiều đến, chúng tôi sinh hoạt nội bộ tại khu trại và chuẩn bị tinh thần xuống biển! Dù không phải lần đầu đi biển nhưng lạ thay, tôi lại cảm thấy nơi đây đẹp đến lạ kỳ, biển xanh trong vắt, cát mịn trải dài, tiếng cười của các bạn nhỏ vang lên không ngớt. Tối hôm đó, chúng tôi được phép tự do khám phá ẩm thực địa phương tại khu chợ đêm nhộn nhịp. Vừa đi vừa thử các món ăn ngon, vừa kể nhau nghe những chuyện nhỏ đã xảy ra trong ngày, tự nhiên tôi lại cảm thấy khoảng cách giữa mọi người thu lại rất nhiều.

Sáng ngày trại tiếp theo, sau khi tắm biển sớm, chúng tôi được dẫn đi tham quan hai trong số những địa điểm du lịch nổi tiếng tại Phú Yên là Gành Đá Đĩa và Nhà thờ Mằng Lăng. Buổi chiều, chúng tôi tiếp tục với các trò chơi team-building trên biển. Sau gần ba ngày bên nhau, cả tiểu trại đã thân thiết hơn rất nhiều nên những phần chơi phối hợp cũng dần trở nên nhịp nhàng và vui vẻ hơn hẳn. Sau khi bung sức hết mình, chúng tôi cùng xuống biển một lần nữa. Lúc này mọi người đã bớt rụt rè, ai ai cũng nhảy sóng, nghịch cát, cười đua cùng nhau dưới làn nước mát rượi. Những bức ảnh được chụp vội, những tiếng gọi nhau í ới… – tất cả những điều ấy đã tạo nên một buổi chiều tràn ngập tiếng cười.
Tối đến là lúc tôi mong chờ nhất, chính là Đêm hội Văn hóa và Lửa trại. Ai ai cũng khoác lên mình những bộ đồ hóa trang lộng lẫy, lạ mắt. Tiểu trại nào cũng vô cùng chỉn chu với những tiết mục nhảy cổ động, ca múa nhạc và cả biểu diễn thời trang. Khi ánh lửa trại bùng lên, chúng tôi nắm tay nhau, cùng hát, cùng hô, cùng reo vang – những cảm xúc khó tả, ấm áp, thiêng liêng và có chút gì đó rưng rưng…
“Đêm lửa trại bừng lên ngọn lửa
Tiếng hò reo chan chứa yêu thương
Vòng tay ấm áp tỏa hương
Anh em tay nắm vấn vương bồi hồi…”
(Bài thơ: “Đêm lửa trại” – Tác giả: Thiên Ân)

Sau một đêm đầy cảm xúc như thế, sáng hôm sau, chúng tôi tiếp tục đi tham quan Thiền viện Trúc Lâm và Nhà thờ Bác Hồ. Đây là những điểm đến trang nghiêm, yên tĩnh – điều này trái ngược hẳn với không khí sôi nổi trước đó, nhưng lại vô cùng cần thiết để mỗi người có phút giây nhìn lại và trân trọng nhiều hơn. Nhìn mọi người lặng lẽ chắp tay cầu nguyện, lòng tôi như lắng lại, dành một khoảnh khắc nhỏ để suy ngẫm và biết ơn. Chiều hôm ấy là trò chơi lớn, hoạt động mà ai ai cũng mong ngóng, vừa hồi hộp và cùng vừa nhộn nhịp tiếng cười. Các tiểu trại thi bóng chuyền đồng đội và tham gia các kỷ lục Guinness vô cùng hấp dẫn.
Buổi tối, mọi người cùng nhau tham dự Lễ đăng quang và Tổng kết trại. Khi nghe thấy tên mình được xướng lên để nhận giấy chứng nhận nâng bậc, trông ai cũng đều vui và hạnh phúc. Và khi tên tiểu trại mình được hô to để nhận các phần thưởng tương xứng, tất cả mọi người như vỡ oà. Có một chút tự hào, một chút bồi hồi và một chút nhớ nhung vì biết rằng ngày mai, chuyến hành trình này sẽ khép lại.
Sáng hôm sau, mọi người dậy sớm thu dọn đồ đạc. Không khí sáng hôm ấy có gì đó trầm lắng hơn so với mọi ngày, dù vẫn nói cười, vẫn giúp nhau xếp đồ vào balo, nhưng ai cũng cảm thấy có chút gì đó không nỡ. Chiếc sân tối qua còn vang tiếng hô hào giờ đây chìm vào khoảng lặng. Lên xe trở về, chúng tôi không còn ồn ào như lúc đi. Một vài bạn thiếp đi sau một hành trình dài, vài người mở điện thoại xem lại hình đã chụp như để có thể lưu giữ lại từng chút kỷ niệm của kỳ trại. Có bạn lại bảo với tôi rằng: “Tự nhiên em thấy hơi tiếc. Mới đó mà đã hết trại rồi!”
Kỳ trại năm nay cứ thế khép lại như một giấc mơ ngắn; tuy vậy, 5 ngày 4 đêm là quãng thời gian đủ dài để gắn bó, đủ sâu để lưu dấu của nhau. Kỳ trại này mang đến cho tôi những người bạn, những mối quan hệ mới, mang thêm cho tôi những trải nghiệm đầu đời đáng quý, và hơn hết là thêm cho tôi một mảnh ghép đẹp trong ký ức tuổi trẻ. Cảm ơn tất cả mọi người vì đã trở thành một phần của thanh xuân của tôi.
Lời cuối cùng, tôi xin phép được gửi lời cảm ơn chân thành đến Ban Tổ chức trại, các anh chị phụ trách hậu cần, y tế… và toàn thể các bạn trại sinh đã cùng nhau tạo nên một kỳ trại trọn vẹn và đong đầy cảm xúc. Hy vọng rằng, ở kỳ trại năm sau, chúng ta có cơ hội gặp lại nhau, lại được cùng nhau khoác vai quanh ngọn lửa trại, và lại lần nữa được gọi to tên nhau bằng tất cả yêu thương.