DẤU ẤN CUỘC ĐỜI – Tác giả: Đoàn Thị Thu Chung

DẤU ẤN CUỘC ĐỜI – Hôm nay Thầy nghỉ hưu!
Tác giả: Đoàn Thị Thu Chung
Hôm nay Thầy tôi – Huỳnh Toàn nghỉ hưu, thật ra tôi đã từng nhiều lần nghĩ đến việc này, bởi Thầy nay đã lớn tuổi, thế nhưng ngày hôm nay đối với bản thân tôi, chỉ là một người chứng kiến, nhưng lại mang về một dòng cảm xúc lạ lắm, cứ như quyến luyến một điều gì.
Tôi biết Thầy sẽ nghỉ hưu từ vài hôm trước, ngày hôm nay, là một “đệ tử” tôi có mặt từ sớm tại Trường đoàn Lý Tự Trọng để dự buổi lễ chia tay Thầy và 2 Thầy cô khác cùng trường cũng nghỉ hưu. Thầy mặc bộ đồ sơ mi màu xanh nhạt, chuẩn bị chu đáo từng món quà chia tay, trao tận tay những đồng nghiệp tấm thiệp mời buổi tiệc nhỏ để cảm ơn đồng nghiệp sau khi nghỉ hưu. Thầy đi tới đi lui, tất bật, mồ hôi ướt cả tấm lưng áo, tôi ngồi đó cứ bất giác nhìn Thầy, tôi biết Thầy cũng buồn, cũng quyến luyến nhưng lại cố gắng che giấu cảm xúc của mình. Tiếc nuối chứ, bởi khoảng thời gian gắn bó với nơi này, từ khi còn là ngôi trường chưa được sửa chữa, tân trang, nằm dưới tán cây xanh rợp mát, rồi đến khi ngôi trường khoác lên một tấm áo mới, khang trang, rộng rãi và đầy đủ tiện nghi, từng giảng đường, hàng cây, từng góc nhỏ đều mang riêng cho mình một kỉ niệm. Đôi chân ấy đã đi lại nhiều lần đến nỗi nhớ từng số lượng bậc thang lên các phòng khoa.
Thầy nói, Thầy cười nhưng ánh mắt vẫn đượm một nét buồn man mác. Có lẽ tôi may mắn là đứa học trò được gần Thầy nhiều hơn nên có thể nhìn được những cảm xúc đặc biệt ấy. Thầy bất chợt nói với tôi rằng “Thầy chắc sẽ buồn đó, bây giờ là Thầy hơi buồn rồi…” – Khóe mắt tôi lúc ấy lại cay cay. Tôi và nhiều lứa học trò của Thầy quý Thầy bởi nét bình dị, chân chất, bởi sự thân tình, bởi niềm say mê với công việc, bởi những bài học trút hết ruột gan. Thầy chẳng giữ lại cho riêng mình điều gì, Thầy chỉ mong rằng có thật nhiều học trò được tiếp thu những kiến thức, kinh nghiệm mà Thầy chia sẻ. Dẫu rằng đôi chân ấy có mỏi, mái tóc ấy đã điểm thật nhiều hoa râm nhưng ngọn lửa nghề ấy vẫn vẹn nguyên như ngày đầu chưa bao giờ thay đổi.
Giờ đây Thầy phải tập làm quen với những ngày quanh quẩn ở nhà, với chim muôn, với cây cối mà Thầy đang vẫn ngày ngày chăm sóc. Ngồi ở một góc hiên nhà nhớ về những kỉ niệm với những người học trò với những lớp học rộn vang tiếng cười, tiếng nói. Tôi biết, Thầy vẫn tiếp tục hành trình truyền lửa này, vẫn sẽ lên giảng đường với những bài giảng lí thú, thế nhưng những giây phút chia tay của ngày hôm nay vẫn là một dấu ấn đáng nhớ trong cuộc đời Thầy.
“Cảm ơn, Cảm ơn tất cả” – Một câu nói mà Thầy đã nói rất nhiều ngày hôm nay. “Giờ phút này tôi thấy rất hạnh phúc, tôi được gần Thầy cô, được gần các em, hạnh phúc hơn khi được nói những gì muốn nói, được chia sẻ cảm xúc. Cảm ơn những tình cảm ấm áp của Lãnh đạo Thành Đoàn, Ban giám hiệu Trường Đoàn, Quý thầy cô đồng nghiệp…” – Bằng tất cả sự chân thành và trân trọng Thầy tôi đã nhận được tình yêu thương của đồng nghiệp, của học trò, của những người quen biết Thầy, và tình cảm ấy sẽ mãi là thứ tài sản quý giá nhất trong cuộc đời của người làm công tác giáo dục.
“Trường Đoàn thân yêu, giờ đây giã từ.
Còn lại trong tôi, buồn vương thương nhớ.
Bạn bè bên nhau, bên nhau từng ngày.
Và giờ chia tay, đến rồi ai hay.
Trường Đoàn thân yêu, còn đâu những ngày
Bạn bè bên nhau, truyền tay hơi ấm.
Từng giọt mưa rời, giăng giăng ngoài trời
Lòng tôi chơi với, đến rồi ai hay.
Làm sao không nhớ tháng ngày bên nhau,
Bên ánh lửa hồng, bập bùng đêm đêm.
Làm sao không nhớ dáng hình thân thương,
Thầy cô yêu mến, suốt đời không quên.”
Những câu hát cứ thế ngân vang, “Trường đoàn thân yêu” – Một sáng tác của Thầy, giờ đây lại được mở trong buổi lễ chia tay ấm áp. Từng câu, từng chữ qua giọng hát của Thầy như thấm đẫm vào trái tim những người có mặt. Bất giác có Thầy cô lại đưa tay lau đi giọt nước mắt xúc động. Hành trình 36 năm khép lại, Thầy tôi đã sống trọn vẹn cả tuổi xuân với bục giảng, với phấn trắng bảng đen, với những câu hát nghêu ngao trong từng tiết học… Để ngày hôm nay, chúng ta sẽ luôn nhớ đến Thầy Huỳnh Toàn – “Người truyền lửa”, “Vua trò chơi”, “Người anh lớn”… Và hành trình ấy vẫn sẽ tiếp tục trên những chuyến xe, đến với các tỉnh thành trên cả nước, biết đâu một ngày nào đó, bạn sẽ bắt gặp được hình ảnh của người Thầy thân thương với nụ cười dễ mến ấy.
Và chúng ta vẫn sẽ gặp Thầy trong bộ đồng phục quen thuộc tại Công viên Tao Đàn mỗi buổi sáng chủ nhật với các hoạt động của Tổng Đoàn Sao Bắc Đẩu.
Tạm biệt và Cảm ơn!
Chia sẻ bài viết lên:
Đóng