ĐI ĐỂ NHỚ… – Uông Phan Ái Linh

| TRẠI HÈ SAO BẮC ĐẨU 2025 ⛵️ |
– – – – – – – – – –
ĐI ĐỂ NHỚ…
Uông Phan Ái Linh – Thành viên Ban Quản trại Tiểu trại 2 (Châu Âu)
Mỗi mùa hè trôi qua, ai cũng chọn cho mình những cách ghi lại dấu ấn riêng. Có người nhớ về những buổi tối bên hiên nhà nghe tiếng ve. Có người lại nhớ về những lần phóng xe rong ruổi cùng bạn bè trên những con đường quê đầy nắng. Nhưng cũng có những người, chọn cách ghi dấu tuổi trẻ bằng một chuyến đi thật xa để bước ra khỏi những giới hạn quen thuộc, khám phá những điều mới mẻ xung quanh mình. Với tôi, mùa hè 2025 tại Phú Yên, là nơi cuộc hẹn ấy bắt đầu. Khi những chiếc ba lô trên vai, khi ánh mắt ai cũng ánh lên sự chờ đợi, khi tiếng cười vang trên xe giữa đêm, cứ thế, chuyến xe lăn bánh – nhẹ nhàng như bao lần rong ruổi trước.
“Miền Trung non nước hùng vĩ
Con người – trời đất giao hòa…”
(Bài hát: “Khơi dòng cảm xúc” – Tác giả: Nguyễn Hải Phong)
Đoàn xe lướt đi trong đêm, mang theo những trái tim đang khấp khởi. Phú Yên – xứ sở hoa vàng trên cỏ xanh – chào đón các trại sinh bằng cái nắng gay gắt của mùa hạ, nhưng cũng đầy sự dịu dàng niềm nở của những con người miền Trung hòa thuận. Có những buổi sáng tinh mơ, đứng dưới chân Tháp Nhạn, nhìn nắng xuyên qua từng phiến đá rêu phong. Có những buổi chiều tắm biển Tuy Hòa, sóng vỗ vào bờ như muốn xóa đi mọi mỏi mệt…
Phú Yên còn để lại nhiều hơn cả cảnh đẹp. Là những lần leo lên xe rồi ngủ gật trên vai nhau. Là cái cách cả đoàn cùng nhau bật dậy khi nghe tiếng còi tập hợp, dù mệt vẫn ráng chạy cho kịp. Là cảm giác đứng trước Gành Đá Đĩa, thấy thiên nhiên kì vĩ mà lòng chợt nhỏ bé lại. Là lúc cúi đầu lặng lẽ ở nhà thờ Bác Hồ, biết ơn quá khứ để trân trọng hiện tại hơn…
Hành trình lần này không chỉ là đi để học tập, mà là đi để trưởng thành hơn. Có bạn vốn ngại giao tiếp, bỗng nhiên mạnh dạn bắt chuyện với bạn mới. Có bạn lại hay dựa dẫm, nay biết tự lo cho bản thân, biết thấu hiểu và giúp đỡ các bạn khác… Những thay đổi ấy không ồn ào, nhưng đủ để mỗi bạn cảm thấy tự hào khi nhìn lại.
Có lẽ, phần đặc biệt nhất trong mỗi kỳ trại chính là những giây phút kết màn của Đêm hội Văn hóa. Bên ánh lửa bập bùng, những đôi tay siết chặt nhau kết thành một vòng tròn thật lớn; ai cũng hát, cũng cười, cũng nhảy múa cùng những cảm xúc phấn khởi đan xen tiếc nuối. Đó là những khoảnh khắc chỉ có thể cảm nhận bằng tim – khi mọi người không còn là những cá nhân đơn lẻ, mà đã trở thành một phần của đại gia đình Sao Bắc Đẩu thân thương.
“Tiểu trại 2 – Ơi ơi!
Châu Âu – Có chúng tôi! Ay yo!
Châu Âu – Xứ sở nhiệm màu
Châu Âu – Gắn kết bền lâu
Châu Âu – Luôn luôn phấn đấu
Châu Âu – Sát cánh bên nhau”
Không chỉ là những câu băng reo hô vang đầy khí thế, Tiểu trại Châu Âu đã thật sự để lại một dấu ấn rất riêng trong hành trình lần này. Bên cạnh sự nghiêm túc, kỷ luật luôn được duy trì xuyên suốt các ngày trại, tiểu trại chúng tôi vẫn có những tình huống “dở khóc dở cười” với những “sự cố về chân cẳng” khiến nhiều người không khỏi lo lắng. Tuy vậy, với sự trau chuốt và nhiệt huyết, các thành viên Châu Âu đã tỏa sáng rực rỡ trong Đêm hội Văn hóa với tiết mục “Khơi dòng cảm xúc” – mang về những điểm số tuyệt đối và cả những tràng vỗ tay đầy tự hào.
Ngày cuối cùng, khi hành trình kết thúc, ba lô ai cũng đầy hơn. Không phải là quà cáp hay đặc sản, mà là những mảnh ký ức mới, những người bạn mới, những điều học được cho chính mình. Chuyến đi nào rồi cũng sẽ khép lại, biển Phú Yên rồi cũng sẽ chỉ còn lại trong những bức ảnh, nhưng cảm xúc thì ở lại rất lâu. Và với tôi, hành trình này đã cho tôi và chắc hẳn các bạn trại sinh những nụ cười và ký ức đẹp bên những người bạn để nhớ mãi về sau. Tôi xin cảm ơn thầy Huỳnh Toàn cùng các anh chị Ban Tổ chức và các bạn trại sinh đã cùng tạo ra một kỳ trại thật tuyệt vời và thật trọn vẹn.
Chia sẻ bài viết lên:
Đóng