GIA ĐÌNH SAO BẮC ĐẨU – BÀI VIẾT PHỤ HUYNH TIỂU TRẠI 1

Phụ huynh bé Thảo An (ở nhà hay gọi con gái là Kỳ Kỳ) “Ba ơi mười một giờ rồi, con gọi taxi nha ba?”, giọng cô bé Kỳ Kỳ liếng thoắn. “Con nhỏ này làm gì mà hối như giặc vậy, ba còn bao nhiêu là việc, mười hai giờ hãy gọi taxi. Thời gian tập trung là một giờ chiều, con làm gì mà rối vậy chứ!”, tôi có chút bực bội và quát lên, làm cô nhóc mặt xị như cái bánh bao. Nhìn gương mặt của cô nhóc Kỳ Kỳ cũng thấy tội nghiệp, mấy hôm rồi cô bé cứ nôn nao chờ đến ngày đi trại của Sao Bắc Đẩu. Nhìn nó lăng xăng và tự chuẩn bị mọi thứ làm gia đình cũng rộn ràng theo.

GIA ĐÌNH SAO BẮC ĐẨU

Lê Phước Khôi & Trương Thị Lan Anh

Là ba mẹ của trại sinh Lê Minh Thảo An –

 Tiểu trại 1 Buôn Jun

 Phụ huynh bé Thảo An (ở nhà hay gọi con gái là Kỳ Kỳ)

 “Ba ơi mười một giờ rồi, con gọi taxi nha ba?”, giọng cô bé Kỳ Kỳ liếng thoắn.

“Con nhỏ này làm gì mà hối như giặc vậy, ba còn bao nhiêu là việc, mười hai giờ hãy gọi taxi. Thời gian tập trung là một giờ chiều, con làm gì mà rối vậy chứ!”, tôi có chút bực bội và quát lên, làm cô nhóc mặt xị như cái bánh bao. Nhìn gương mặt của cô nhóc Kỳ Kỳ cũng thấy tội nghiệp, mấy hôm rồi cô bé cứ nôn nao chờ đến ngày đi trại của Sao Bắc Đẩu. Nhìn nó lăng xăng và tự chuẩn bị mọi thứ làm gia đình cũng rộn ràng theo.

 Năm nay là năm thứ hai cô bé Thảo An (ở nhà hay gọi là Kỳ Kỳ) được tham gia trại huấn luyện và thi nâng bậc của Sao Bắc Đẩu. Vợ chồng tôi cũng được tham gia theo bé lần thứ hai. Chỉ khác là lần đầu chúng tôi chưa gia nhập chính thức đội quân Sao Bắc Đẩu như năm nay. Lần trước là giữ khoảng cách để xem con bé tự lực như thế nào. Lần này thì con bé cũng muốn xem ba mẹ “tự lực” làm trại viên như thế nào.

 Để có được thời gian tham gia trại lần này, cả hai vợ chồng tôi đã phải xin nghỉ phép từ một tháng trước đó rồi, nhưng đến giờ phút chót vẫn còn hồi hộp vì công việc dự án có quá nhiều tình huống phát sinh cần xử lý. Tôi cũng nói ướm lời trước với anh Huỳnh Toàn, Tổng trưởng Sao Bắc Đẩu, rằng tôi sẽ cùng đi với đoàn và có thể tách đoàn bất cứ lúc nào vì công việc. Thật lòng tôi cầu khấn đừng ai gọi điện cho mình trong thời gian này. Rất may là mọi chuyện đều tốt đẹp.

 Ban tổ chức lựa chọn điểm tập trung ở Thủ Đức, hơi xa trung tâm, nhưng hoàn toàn hợp lý vì thời tiết “mùa này không hề vắng những cơn mưa” kéo dài. Điều này cũng được Tổng trưởng Sao Bắc Đẩu nhắc đến trước lễ nhập trại. Tôi hiểu rằng thầy Toàn muốn cho các học trò của mình hiểu và học hỏi cách tư duy trong tổ chức các chương trình như thế nào. Một khoảng thời gian hợp lý để các trại sinh nhí tập hợp, chuẩn bị và cùng vui chơi cũng nằm trong sự sắp đặt cẩn thận của Ban tổ chức trại.

 Giờ G đã điểm, lễ nhập trại được tổ chức với

phong cách rất riêng của Sao Bắc Đẩu, phụ huynh và các thủ lĩnh trao thẻ trại cho từng trại sinh nhí. Thời điểm cao trào nhất là lễ rước đuốc dưới tượng đài của anh Lý Tự Trọng vừa thiêng liêng vừa bài bản.

 Sự khởi đầu sẽ thật tốt đẹp nếu như không có trục trặc kỹ thuật của chiếc xe số 01 làm cho toàn trại phải lây lất thêm vài tiếng đồng hồ. Việc trục trặc này được đưa ngay lên bàn nghị sự và Tổng trưởng quyết định đổi xe khác, đây cũng là một việc xử lý tình huống đầy kinh nghiệm.

 Con đường lên Buôn Mê Thuột không thật yên ả chút nào. Một phần không yên ả là do con đường đau khổ, nhất là đoạn đường quốc lộ 14 thuộc tỉnh Bình Phước trước và sau trạm dừng chân Bù Đăng, có quá nhiều “ổ voi” khiến cho chiếc xe trồi lên sụp xuống như đi trên thuyền ngoài biển khơi mặc dù các bác tài khá điêu luyện. Một phần không yên ả khác là do các trại sinh nhí không ngớt ca hát, băng reo, rồi lại chọc ghẹo nhau. Khoảng gần một giờ sáng xe tới trạm dừng ở Bù Đăng và tốp đầu phải ngồi chờ tốp sau khá lâu vì có một xe lại trục trặc kỹ thuật. Tôi cho rằng, những chuyến đi mang tính huấn luyện thì những sự cố ngẫu nhiên này lại chính là cơ hội rèn luyện cho trại sinh từ sự kiên nhẫn cho đến sự đoàn kết với nhau trong khó khăn.

 Sau một chuyến hành trình xuyên đêm, một ngày mới đến với hơn hai trăm trại sinh đã dừng chân tại miền đất Buôn Mê huyền thoại.

Theo lệnh của tổng chi huy tất cả các tiểu trại chuẩn bị mặt bằng và dựng lều, nhóm khác thì vận chuyển hành lý, nhóm khác thì treo các khẩu hiệu, băng rôn và chuẩn bị âm thanh, ánh sáng, sân khấu,…Mỗi người một tay và mọi chuyện được hoàn tất một cách chuyên nghiệp.

 Theo hiệu lệnh của Ban tổ chức các tiểu trại tham gia các trò chơi dân gian, trò chơi vận động, không những chỉ có các trại sinh nhí tham gia nhiệt tình mà các phụ huynh cũng như các thủ lĩnh trại đều hào hứng, quyết tâm hoàn thành tốt các phần thi…và – dù cho mưa tôi xin tham gia đến cuối hành trình – quả thật vậy, lúc mưa nặng hạt thì vào trú trong các chòi lá và sau khi hết mưa lại chơi tiếp.

 Buổi chiều tối đến toàn thể trại sinh chuẩn bị các tiết mục của tiểu trại mình với đầy đủ màu sắc trong các trang phục dân tộc cho các bài múa dự thi, còn nhóm cổ động viên thì trong trang phục quy định của mỗi tiểu trại. Tối nay còn có một sự kiện độc đáo hơn đó là giao lưu sinh hoạt và xem biểu diễn cồng chiêng với đồng bào dân tộc Bản Đôn.

 Lúc này thời tiết đã chuyển biến không thuận lợi cho buổi sinh hoạt ngoài trời, mưa bắt đầu nặng hạt, nhưng đoàn ca múa dân tộc vẫn rất nhiệt tình ca múa dưới mưa. Các khán giả trại sinh cũng nhiệt tình không kém, có nhóm thì che dù, nhóm thì che áo mưa, nhóm khác thì chấp nhận ướt mưa để cùng giao lưu đoàn bạn. Những hạt mưa rơi không đúng lúc làm cho buổi tối đầu tiên với bao sự náo nức bị nhấn chìm, và thêm một lần nữa Tổng trưởng lại triệu tập “hội nghị Diên Hồng” để bàn kế sách. Một quyết định sáng suốt lần thứ hai khi đồng thuận chuyển phần dự thi văn nghệ của các tiểu trại vào buổi sáng hôm sau.

 Thời tiết ngày hôm sau quả thật làm mê lòng người, thật đẹp, trời trong vắt, nhưng Ban tổ chức và các trại sinh cũng rất hồi hộp cho buổi chiều thứ hai tại Buôn. Dĩ nhiên là dưới sự chỉ đạo của Tổng chỉ huy Huỳnh Toàn thì các phương án dự phòng được lập ra và sẵn sàn thực hiện, nhưng tuyệt nhất vẫn là sinh hoạt ngoài trời và cũng như mọi chương trình trại sẽ thật là không trọn vẹn nếu thiếu vắng ngọn lửa thiêng.

 Các tiểu trại đã sẵn sàng trong trang phục dự thi. MC Vũ hôm nay có vẻ khởi sắc hơn hôm qua, vì hôm qua mưa lớn nên Vũ nhỏ đi, còn hôm nay không mưa nên Vũ xuất hiện. Rất kỹ năng và rất có duyên, MC Vũ đã không phụ lòng Ban tổ chức và Tổng chỉ huy khi cho các đội thi băng reo và hướng dẫn các tiểu trại dự thi suốt chương trình thật sôi động và hấp dẫn. Đội ngũ ban giám khảo “chuyên nghiệp” được mời từ thành phố Hồ Chí Minh cùng với giám khảo tại bản địa đã làm việc cật lực để đưa ra các con số “đẹp đến từng xăng ti mét”, tương đối chuẩn không cần chỉnh.

Dĩ nhiên chương trình thành công trong tiếng hò reo của các cổ động viên. Tiếp sau chương trình dự thi văn nghệ là trò chơi lớn, cao trào nhất là trò chơi bảo vệ Tù trưởng với các thiện xạ ném bong bóng nước rất “chuyên nghiệp”.

  Buổi tối hồi hộp thứ hai cũng đã đến, tôi biết người lo lắng nhất là Tổng trưởng Tổng đoàn Sao Bắc Đẩu vì những người thủ lĩnh thường có câu “ta lo cái lo trước thiên hạ và vui sau cái vui của thiên hạ”, mọi chuyện đã sẵn sàng, chỉ sợ gió đông. Có lẽ nỗi lo lắng mưa rơi của tất cả mọi người làm động lòng ông trời cho nên chỉ có lác đác vài hạt mưa dọa dẫm, thời gian còn lại thì diễn ra tốt đẹp. Các nghi lễ kéo cờ, tôn vinh sự cống hiến của các thành viên, công bố kết quả thi nâng bậc và vinh danh thủ khoa thật long trọng và hoành tráng. Thảo An cũng như các trại sinh khác chắc sẽ không bao giờ quên được lời tuyên thệ đầy tự hào trong buổi lễ: “Một ngày là Sao Bắc Đẩu, mãi mãi là Sao Bắc Đẩu!”.

 Những chia sẻ đầy diễn cảm của Tổng trưởng Huỳnh Toàn đã làm rung động con tim của tất cả trại sinh, phụ huynh cũng như những vị khách quý. Nghi lễ trao quà cùng với sự hứa hẹn của trại sinh nhí cũng như sự gửi gắm của phụ huynh và những lời hứa của các thủ lĩnh làm tăng thêm sự long trọng của buổi lễ. Tôi thật sự cảm động và cũng cảm nhận được sự quyến luyến với hội trại của mọi người. Hầu như không ai bảo ai mà trong lòng đã nghĩ rằng năm sau ta lại đăng ký tham gia nữa.Một buổi tối nhảy múa quanh ánh lửa hồng cũng như chương trình liên hoan khuya rất thú vị để tiếp theo sau sẽ là một đêm ngon giấc với những giấc mơ đẹp, đặc biệt là với các trại sinh nhí.

 Một mục tiêu mới được xác lập với lời hứa hẹn rằng – muốn được tham gia trại Sao Bắc Đẩu năm sau thì  các cháu hứa sẽ học giỏi và ngoan, cũng như sẽ phấn đấu là thành viên thật tốt của Sao Bắc Đẩu, không ngừng rèn luyện và nâng cao kỹ năng. Và với ba mẹ các cháu thì luôn yên tâm khi các con của mình được sinh hoạt trong môi trường vui vẻ, hòa đồng, rèn luyện tốt về đạo đức, kỹ năng và tính kỹ luật cao như Sao Bắc Đẩu.

Chúng tôi cũng từng là cán bộ phong trào nên lại càng cảm nhận đặc biệt hơn với những gì mà Tổng đoàn Sao Bắc Đẩu đã và đang làm, tôi mong ước loại hình này được nhân rộng khắp nơi để các cháu bé từ mọi miền đất nước được tham gia sinh hoạt, rèn luyện và có được một tuổi thơ đúng nghĩa.

Chia sẻ bài viết lên:
Đóng