GIÀY MỚI TẶNG MẸ NGÀY XUÂN

Ngày xưa nhà mình nghèo, một mình mẹ tần tảo nuôi bốn anh em chúng con, dù bữa đói bữa no nhưng tiếng cười luôn rộn rã. Học tới cấp II, khi nhận thức được giá trị của đồng tiền, nhìn dáng lưng còng của mẹ con quyết định đi rẫy kiếm tiền

Những ngày đầu tiên đi làm thật khó vì công việc quá nặng nhọc so với đôi tay con trẻ. Nhưng rồi mọi thứ cũng qua, con quen dần với vị mặn chát của đồng tiền và quen cả những công việc nặng nhọc: chặt mía, bón phân, cuốc đất, phun thuốc xịt cỏ, phun thuốc xịt sâu bọ con đều có thể làm như một người đàn ông trưởng thành vì con là anh cả mà!

Cũng từ đó con nhận ra rằng đấng sinh thành ra mình đã hi sinh thật nhiều. Mẹ không biết con đã bao nhiêu lần nhìn mẹ mua sắm cho chúng con đón tết, nhưng mẹ chẳng có gì mới cả. Ngày xưa, cứ bốn giờ sáng mẹ phải dậy, đi bộ hàng chục cây số đường núi để đi làm kiếm tiền. Bao lần nhìn cảnh mẹ đắp thuốc vào đôi bàn chân sưng tấy, tróc da chảy máu là bấy nhiêu lần con trốn vào góc nhà lau nước mắt. Chắc mẹ không để ý đến nỗi đau, nỗi bất lực của con khi không thể làm gì cho mẹ, dù con rất muốn.

Mẹ biết không, nhiều cái tết, từ khi con còn bé đến khi học hết lớp 12, con chưa từng thấy mẹ mua cho mình một đôi giày, đôi dép mới. Năm nào tết đến con cũng thấy mẹ sắm cho mình một đôi giày hoặc dép… cũ! Những đôi dép, đôi giày mà con biết chắc chắn chúng là đồ bỏ đi từ những lần mẹ đi mua ve chai của người ta.

Giờ đây, gần ba mươi tuổi đời, con chỉ là một người công nhân bình thường trong một xưởng in. Con không thành đạt như các em vì con sống “giả vờ”, con giả vờ không học được, không thể thi đại học để được bươn chải ra ngoài đời kiếm tiền. Con biết làm như vậy thật là ngu ngốc nhưng con tự tìm niềm an ủi khi phụ giúp được mẹ, những đồng tiền con làm ra giúp cho em mình học đại học… Tương lai của các em sáng sủa hơn người anh bình thường của chúng. Mỗi lần chạnh lòng trong cuộc sống con lại nghĩ đến các em thành đạt, có vị trí trong xã hội, con cảm thấy mình được an ủi, cảm thấy nhẹ lòng hơn bao giờ hết.

Mỗi năm tết đến, về với mẹ, cùng mẹ chuẩn bị gạo nếp, lá dong để nấu bánh chưng, cùng các em ép thịt ba rọi làm giò thủ, ra vườn tỉa lại cây cối, dọn lại vườn tược là những hạnh phúc vô giá với con mẹ ạ. Lương con ít lắm, chỉ để dành được gần hai triệu một tháng thôi, nhưng con vẫn luôn cảm thấy thật yêu đời. Tết về, con muốn lấy ra một phần số tiền tiết kiệm đó chở mẹ đi chợ. Con muốn được mua những thứ mà mẹ thích, đặc biệt là mua cho mẹ một đôi dép và một đôi giày mới thật đẹp. Con muốn đôi chân ngàn dặm kia ấm áp hơn khi mùa đông về, con muốn mẹ lúc nào cũng cảm nhận được đôi tay con ôm chặt đôi chân chai sần nhưng thật đẹp kia.

Giao thừa năm nay con sẽ nấu một nồi nước với lá sả, lá bưởi và bỏ vào đó vài cánh hoa nhài mà mẹ thích. Con sẽ pha một chậu nước ấm, thơm ngát để ngâm chân cho mẹ, rồi con sẽ tự tay đi cho mẹ đôi giày mới, con muốn được nhìn thấy mẹ cười, được mẹ ôm vào lòng!

Con yêu mẹ hơn mọi thứ trên đời. Và con cũng yêu tết vô cùng.

Tích tắc…tích tắc…

 (SƯU TẦM)

Chia sẻ bài viết lên:
Đóng