HÀNH TRÌNH CỦA NHỮNG TRẢI NGHIỆM

HÀNH TRÌNH CỦA NHỮNG TRẢI NGHIỆM

Người viết: Tô Nguyễn Minh Anh

Chòm Bò Cạp

Tiểu trại Hướng Dương

Mỗi khi năm học kết thúc, lòng em luôn háo hức và chờ đợi cho kì Trại Huấn luyện và Nâng bậc của Tổng đoàn Sao Bắc Đẩu. Có lẽ vì là một con người bận rộn, luôn vướng phải những buổi học thêm trùng giờ với giờ sinh hoạt của Tổng đoàn nên số lần sinh hoạt của em phải gọi là đếm trên đầu ngón tay. Và chính vì thế, hè là lúc em lại được hoà mình vào không khí vui tươi cùng hoạt động cùng các anh chị, bạn bè, lứa em nhỏ vào mỗi sáng Chủ nhật và trại hè của Tổng đoàn là cơ hội tuyệt vời nhất để làm cho những tình cảm ấy càng thắm thiết, chân tình hơn.

Liên tục suốt ba năm 2014, 2015 và 2016, em chỉ tham gia trong một tiểu trại duy nhất nên cũng đã thân quen với những người bạn của tiểu trại này. Nhưng năm nay lại khác, em chuyển qua tiểu trại khác mà Tiểu trại trưởng là chị Đoàn Thị Thu Chung, một người chị mà trước đây em chưa bắt chuyện và tiếp xúc bao giờ, tiểu trại 2 – Hướng Dương. Bên cạnh đó, các anh chị Ban Quản trại cũng thật lạ mặt, chú Trung, anh Thành, chị Nguyệt, anh Quân,… các thành viên cũng vậy, em dường như chỉ quen mặt với vài thành viên nhưng điều đó cũng không đủ làm em thôi bối rối và ngượng ngập. Thoạt đầu trong các buổi họp trại, em cảm thấy ngại ngùng và không hoà nhập với mọi người lắm, lúc đó em chỉ biết chăm chú nghe các anh chị dặn dò, phân công nhiệm vụ cho mình vì em thấy mọi thứ khác lạ quá, em cũng vắng mặt trong buổi tập văn nghệ duy nhất của tiểu trại mình. Cảm xúc đó vẫn cứ đeo bám em đến ngày 13/7/2017 là ngày đầu tiên của kì trại, lúc bấy giờ em mới thật sự hoà nhập và bắt chuyện cùng bạn bè. Tham gia trò chơi vận động cùng nhau, tập đi tập lại các bài hát, tập băng reo, tất cả những điều đó làm mọi người xích lại gần nhau hơn, em khi đó mới nhận ra “Woaa mọi người thân thiện quá, tham gia một tiểu trại mới, một tập thể mới cũng không phải là một chuyện đáng buồn”. Ba ngày trại ở Đà Lạt – Lâm Đồng rồi cũng đến, các anh chị Ban Quản trại chăm sóc cho chúng em rất chu đáo và đầy đủ, từ bữa ăn sáng, ăn trưa, ăn xế, ăn chiều đến ăn khuya, nào là bánh mì tỏi, bánh ngọt, bánh mặn, bánh tráng nướng – pizza Đà Lạt, yaourt, sữa đậu nành. Không chỉ là đồ ăn mà các anh chị còn chăm lo giấc ngủ, sức khoẻ của từng bạn, đặc biệt là các em nhỏ. Đặc biệt nhất là khi tham quan thác Datanla, do khách quá đông nên trại sinh không dùng xe trượt để xuống thác mà phải đi bằng chân, lúc đi gương mặt ai cũng hớn hở nhưng lúc trở lên thì ngược lại,các em nhỏ biểu hiện mệt mỏi và đuối sức và các anh chị đã đứng ra hỏi han, hơn hết chú Trung đã động viên các em nhỏ bằng cách treo thưởng về bánh tráng nướng để mọi người có động lực hơn. Bản thân em năm nay đã là học sinh lớp 11, thuộc lứa trại sinh “già” qua kì trại này cũng phần nào cảm nhận được sự vất vả của các anh chị vì em cũng có nhiệm vụ quản lí, chăm sóc cho một vài em nhỏ.

Nếu nói về một kỉ niệm vui của kì trại này thì đó chính là tiết mục nhảy Chachacha của tiểu trại. Ban đầu do em và em trai không tham gia vào buổi tập văn nghệ nên đã được xếp vào cặp đôi nhảy Chachacha, đó là chuyện khá bất ngờ mà em mới biết được khi đã đặt chân đến Đà Lạt. Một cặp nhảy khác là anh Thành và chị Nguyệt, em đã nghĩ rằng hai anh chị sẽ là cố vấn và chỉ dẫn em tập nhảy nhưng rồi sau đó em chợt nhận ra mình đã sai. Thật may mắn vì em đã từng là dân khiêu vũ nên cũng biết về cách nhảy Chachacha, và em là người đã chỉ dẫn cho hai anh chị, điều mà lẽ ra em phải nghĩ theo hướng ngược lại. Tối hôm ấy khi trình diễn, dù hai anh chị vẫn còn cứng trong những bước di chuyển nhưng em cảm thấy rất vui và nghĩ rằng mình đã làm được điều gì đó thật lớn lao. Tuy chỉ là một sự việc nhỏ nhưng em luôn nhớ về nó và đó còn tạo ra cơ hội để em thân thiết với mọi người hơn.  Ngược lại em muốn quay lại hai buổi tối ở Đà Lạt vì em đã bỏ lỡ buổi nghe kể chuyện ma cùng các bạn do bản tính lười biếng của mình mà nằm lì trong phòng, em hối hận ghê, ở Đà Lạt mà không nghe chuyện ma thì thật tiếc!

Trải qua kì Trại Huấn luyện và Nâng bậc lần X của Tổng đoàn, em nhận ra mình đã trưởng thành hơn rất nhiều. Em muốn gửi lời cám ơn sâu sắc đến Ban Quản trại của Tiểu trại 2 – Hướng Dương, ông Nội, bà Ngoại, các cô chú phụ huynh đã luôn đồng hành và hỗ trộ cho chúng em, hơn nữa là tất cả trại sinh của Tổng đoàn nói chung và tiểu trại 2 nói riêng đã giúp em tạo nên một kỉ niệm đẹp cùng những giây phút đáng nhớ ở Đà Lạt – Lâm Đồng.

Trại Huấn luyện và Nâng bậc lần X.

Là kì trại thứ năm của Tổng đoàn mà em tham gia.

Là năm em ở tiểu trại khác với ba năm trước.

Nhưng chẳng phải gặp và kết bạn với nhiều bạn bè mới là điều quan trọng và đáng quý hơn sao?

Chia sẻ bài viết lên:
Đóng