HÀNH TRÌNH TRƯỞNG THÀNH – Võ Lam Khanh – Thành viên Ban Quản trại Tiểu trại 4 (Nghĩa Tình)

TRẠI HÈ 2024: CẦN THƠ – AN GIANG 🌾|
– – – – – – – – – – –
HÀNH TRÌNH TRƯỞNG THÀNH
Võ Lam Khanh – Thành viên Ban Quản trại Tiểu trại 4 (Nghĩa Tình)
“Bạn ơi ta hãy lắng nghe
Chuyện về bốn tiểu trại ta quây quần.
Nhân Ái, Thân Thiện, Hiền Hòa,
Đừng quên nhớ đến Nghĩa Tình yêu thương…”
Vậy là một kỳ trại nữa đã trôi qua, biết bao nhiêu kỷ niệm, cảm xúc còn đọng lại trong tôi. Có lẽ đây sẽ là kỳ trại ghi lại nhiều sự trưởng thành, thay đổi nhất của bản thân tôi. Năm nay chúng tôi đã có mặt tại một vùng đất với nhiều sự bình yên, màu sắc rực rỡ và nhiều món đặc sản do chính người dân nơi đây làm ra – Châu Đốc, An Giang.
Địa điểm đầu tiên trong hành trình về miền Tây của chúng tôi là chợ nổi Cái Răng. 5 giờ sáng, những chiếc ghe, thuyền buôn bán lần lượt xuất hiện. Mỗi chiếc ghe sẽ bán mỗi món khác nhau, nào là dừa nước, sữa đậu nành nóng, hủ tiếu chiên,… Những chiếc thuyền buôn này là nguồn thu nhập chính hằng ngày của người dân nơi đây. Nếu để ý, các bạn sẽ thấy trên đầu chiếc thuyền buôn sẽ có một cây cột cao, trên đỉnh cột được treo những món mà chiếc thuyền đó bán. Nhìn thấy người dân vui vẻ buôn bán làm tôi suy nghĩ lại rằng cuộc sống mưu sinh không phải lúc nào cũng buồn chán, đau khổ, chỉ là chúng ta chưa tìm được niềm vui ở điều chúng ta làm trong cuộc sống.
Sáng ngày thứ hai, chúng tôi đặt chân tới Rừng Tràm Trà Sư. Hình ảnh gần 200 trại sinh khoác lên mình bộ đồ bà ba – trang phục truyền thống của miền quê sông nước – tạo nên một khung cảnh hết sức đặc biệt giữa cánh rừng tràm rộng lớn. Rừng tràm chào đón chúng tôi bằng một cơn mưa lớn, các bạn trại sinh ai ai cũng bị ướt, chen chúc nhau tránh mưa nhưng vẫn xếp hàng trật tự để di chuyển lên những chiếc xuồng. Vào trong rừng tràm, một cô phụ huynh trong tiểu trại của chúng tôi đề nghị mua cho mỗi trại sinh một cây kem ống. Trên tay mỗi bạn cầm những màu sắc của từng hương vị kem, nào là sầu riêng, đậu xanh, socola,… Các bạn thử qua lại kem của nhau, luôn miệng khen ngon nức nở. Trời hôm đó mưa thật lạnh, nhưng tôi thấy trong lòng ấm áp làm sao!
Chiều hôm đó tổ chức các trò chơi team building, mỗi tiểu trại là một đội. Ban Tổ chức chuẩn bị rất nhiều trò chơi, các trại sinh ai ai cũng háo hức. Trò chơi đầu tiên vừa bắt đầu, trời bỗng dưng đổ mưa, nhưng những giọt mưa ấy không ngăn được sự phấn khích và tinh thần thi đua của các tiểu trại. Các bạn được học thêm về sự đoàn kết, nhanh nhẹn qua những trò chơi như kéo co, bánh xe tình bạn,…
Tối đến là lúc Đêm Hội Văn Hóa bắt đầu, đây là đêm để chúng ta cùng nhau biểu diễn những bộ thời trang đẹp mắt, nhảy những bài cổ động, ca múa nhạc đã được các anh chị chuẩn bị từ trước. Có lẽ câu chuyện về những bộ thời trang của tiểu trại tôi sẽ là bài học mà tôi không bao giờ quên được. Trước 2 tuần đi trại, tôi được chị Lam giao cho làm trưởng nhóm thời trang, nhưng vì không sắp xếp được thời gian dẫn đến tiến độ công việc của tiểu trại không được hiệu quả. Năm nay, lực lượng thành viên Ban Quản trại của tiểu trại tôi rất ít, và có một số anh chị bận nên không thể tham gia làm thời trang. May thay, các anh chị của các tiểu trại khác vì đã hoàn thành công việc nên một số người đã chia nhau ra phụ giúp tôi.
Tuy nhiên, tôi vì cứ cho rằng đã có nhiều người giúp, nên quên rằng khi lên đất trại sẽ không còn ai rảnh để phụ chúng tôi. Thế là tối hôm Đêm Hội Văn Hóa đã có một chuyện xảy ra: tôi nhận ra số lượng bộ trang phục chúng tôi làm không đủ chỉ tiêu nhưng lúc đó chỉ còn vỏn vẹn 30 phút. Không thể làm gì thêm, tôi chỉ có thể cùng các anh chị trong tiểu trại đơn giản hóa các bộ đồ đã hoàn thành, chia sao cho đủ thành 10 bộ. Sau khi Đêm Hội Văn Hóa kết thúc, tôi đã được chị Lam nhắc nhở về sự cố đó. Tưởng chừng sẽ bị la mắng, nhưng không, mọi người chỉ nhẹ nhàng giải thích để tôi hiểu mình sai ở đâu và chỉ tôi cách để khắc phục, trách lặp lại lỗi sai đó. Về phòng tôi có ngẫm nghĩ lại, tôi không buồn mà chỉ thấy thật vui khi xung quanh vẫn còn những người lớn hơn dạy bảo mình, chỉ cho mình những điều hay, đồng hành cùng mình mỗi khi gặp khó khăn. Có lẽ những lời nhắc nhở ấy tôi sẽ mãi ghi nhớ, đó sẽ là một bài học lớn trong câu chuyện trưởng thành của riêng tôi.
Thế rồi những ngày trại đã kết thúc, trong tôi chứa đựng bao nhiêu kỷ niệm. Tôi sẽ nhớ mãi hình ảnh chợ nổi Cái Răng lúc sáng sớm tinh mơ, những khung cảnh thiên nhiên tại Rừng Tràm Trà Sư, những tiếng cười đùa khi chơi trò chơi team building… Có lẽ mỗi địa điểm sẽ lưu cho tôi rất nhiều kỷ niệm ý nghĩa. Đặc biệt, trong Đêm Hội Văn Hóa, sai lầm trong công việc đã mang cho tôi rất nhiều bài học mới. Tôi không buồn vì những lời nhắc nhở mà thật sự cảm thấy biết ơn vì sự chỉ dẫn của các anh chị lớn. Sau cùng, tôi nhận ra xung quanh tôi, những việc tôi làm đều có thể tạo ra những bài học hay. Chuyến đi trại này sẽ là một cột mốc đánh dấu hành trình trưởng thành của tôi.
Chia sẻ bài viết lên:
Đóng