Trên gác phòng trọ của tôi có một cái cửa sổ. Tôi thích phòng trọ có cửa sổ . Để mỗi sáng thức giấc mở mắt ra còn thấy được bầu trời và ánh nắng ban mai chiếu rọi. Người ta nói thành phố luôn là những nơi ồn ào, xô bồ, vội vã. Thời gian lao qua thành phố vun vút. Phải vậy chăng mà ban đêm thành phố cũng không ngủ? Hối hả trong cuộc mưu sinh, và cả những nỗi buồn, niềm vui không dứt.
Một buổi sáng, tôi nghe có tiếng đàn ghi ta bập bùng từ đâu đó trong khu nhà trọ vọng lại. Đó không phải là tiếng đàn hay. Đó là tiếng đàn đứt quãng, rời rạc của người đang học đàn. Vậy mà bỗng nhiên tôi lại thấy lòng mình thanh thản và nhẹ nhàng khi nghe nó. Chợt thấy cuộc sống thật nhiều điều thú vị. Như tiếng đàn kia cất lên trong buổi sáng , giữa bộn bề đủ loại tập âm của thành phố. Như ai kia đang tập để tạo nên những thanh âm du dương của tiếng nhạc bay giữa cuộc đời vốn dĩ không phải lúc nào cũng tràn trề niềm vui và hạnh phúc. Đã bao giờ bạn lắng nghe những bản nhạc chưa? Dù vui hay buồn, những giai điệu kỳ lạ kia luôn chất chứa một tình yêu tha thiết với cuộc sống.
Em một người bạn của tôi đang đứng trước nguy cơ không còn nhìn thấy gì sau một thời gian nữa. Cậu ấy mới 25 tuổi, vừa tốt nghiệp đại học không lâu. Có lẽ không thể nói được bằng lời những cảm xúc mà cậu ấy phải trải qua trong giai đoạn này. Còn gì tuyệt vọng hơn khi bạn biết rằng mình sắp không còn nhìn thấy nữa, khi mà bạn còn quá trẻ. Nhưng cậu ấy vẫn sống và làm việc, vẫn hy vọng có thể tìm cho mình một cơ hội tiếp tục chữa trị ở các nước có nền y học phát triển. Cậu ấy có bi quan không? Có. Cậu ấy có tuyệt vọng không? Có. Nhưng cậu ấy vẫn cố gắng không ngừng nghỉ. Chấp nhận bất hạnh của mình và vượt qua nó. Tôi tin cuộc đời sẽ không phụ mình.
Tôi đã từng đọc trên facebook một câu của ai đó rằng: Vì đời cần những giai điệu đẹp nên mỗi chúng ta hãy là những nốt nhạc vui. Có một lúc nào đó bạn từng nghĩ rằng cuộc đời này thật tẻ nhạt chưa? Có một lúc nào đó bạn thấy cuộc sống của mình trống rỗng và vô vị chưa? Có khi nào bạn từng cô đơn, đau khổ và tuyệt vọng đến vô cùng chưa? Để có một lúc nào đó bạn nghĩ sẽ chấm dứt cuộc sống của mình chưa? Tôi chỉ mong lúc đó bạn dừng lại một chút nghĩ suy về những hạnh phúc, những niềm vui đã có. Về những người quan tâm và yêu thương mình. Và nhìn về tương lai khi bạn không còn được thở nữa, không còn được nhìn thấy ánh sáng của bình minh, ngửi thấy mùi thơm của một bông hoa hay nghe được tiếng đàn từ đâu đó. Bạn có nuối tiếc điều gì không?
Thay vì ngủ vùi trong nước mắt và nỗi buồn sao không như một nốt nhạc, mang lại cho đời những giai điệu đẹp. Cuộc sống này có tươi đẹp hay không là phụ thuộc vào thái độ sống của bạn, của tôi, của chúng ta. Đâu phải cuộc đời bạn hạnh phúc hay bất hạnh là do cuộc sống mang lại. Bất kỳ điều gì là duy nhất cũng đều vô cùng quý giá. Bạn không thấy yêu quí một lần được sống duy nhất của mình sao? Dù sống chỉ để nghe một tiếng nhạc, để nhận yêu thương từ những người quan tâm đến mình, để mỗi sáng lại thấy nắng chan hòa. Để cố gắng cố gắng và cố gắng hết mình. Để khi trái tim ngừng đập chúng ta có thể mỉm cười.
Người đăng: Nguyễn Thị Mỹ Phụng – Thủ lĩnh Sao Thủy (sưu tầm)