| TRẠI HÈ SAO BẮC ĐẨU 2025
|

– – – – – – – – – –
HỌC HỎI ĐỂ TRƯỞNG THÀNH
Nguyễn Tất Uy Long – Trại sinh Tiểu trại 3 (Châu Mỹ)
“Hè thì chẳng cần phải lắng lo chi
Làm điều gì lạ và mới hơn đi
Một ngày đẹp trời có mấy đôi khi”
(Bài hát “Xoay hè khác lạ” – Sáng tác: Bùi Công Nam)

Khi những cánh hoa phượng đỏ dần nở rộ báo hiệu mùa hè đã đến, không chỉ là niềm vui được nghỉ hè, bởi năm nay là năm thứ hai tôi được đăng ký tham gia kỳ trại của Tổng đoàn Sao Bắc Đẩu, tôi thêm háo hức mong chờ. Như mọi năm, Tổng đoàn Sao Bắc Đẩu lại đặt chân tới những vùng đất mới, cùng nhau viết tiếp những câu chuyện khắp mọi miền đất nước. Năm nay thầy chọn Phú Yên chính là mảnh đất mới để chúng tôi khám phá. Các thành viên tham gia, ai cũng nôn nao, hào hứng cho kỳ trại này hết bởi là dịp được đi chơi, và đây coi như là một dịp để anh em từ mọi nơi của Sao Bắc Đẩu tụ họp về để có thể giao lưu và học hỏi những điều mới và những người bạn mới, đây cũng là dịp mà những người bạn có thể thân thiết với nhau hơn.
Những tuần trước khi kỳ trại bắt đầu, tôi được các anh chị thủ lĩnh rủ đi phụ giúp làm những vật dụng hóa trang cho Tiểu trại mình. Tôi vui lắm vì mình có thể góp công sức cho mọi người. Khi đi phụ như vậy, tôi dần biết trân quý công sức của mọi người hơn nữa vì tôi biết tình cảm các anh chị dành cho trại sinh là rất lớn – lớn tới mức họ chịu hy sinh những khoảng thời gian cho riêng họ để mong các em có thêm những ký ức đẹp, có thêm những nụ cười trên môi, có thêm những bài học bổ ích. Ngoài ra tôi còn học được thêm những mẹo làm đồ thủ công mà đôi khi sách vở không đề cập đến. Rồi những buổi tập vội cho những bài nhảy của Tiểu trại 3 – Tiểu trại Châu Mỹ của tôi năm nay, mệt nhưng vui. Cuối cùng ngày đi trại cũng đến, chúng tôi gặp nhau ở Trường Đoàn Lý Tự Trọng vào buổi trưa, tập trung và chuẩn bị thủ tục nhập trại, nghi lễ chào cờ, khai mạc trại trước khi lên đường.

Và 16 giờ, tất cả trại sinh tập trung dưới tượng đài anh hùng Lý Tự Trọng, cùng nhau làm lễ trao thẻ trại, nón và khăn rằn. Các Tiểu trại lần lượt được đọc tên và lên làm lễ, cuối cùng là chụp với tất cả thành viên Tiểu trại mình một bức hình thiệt đã. Một cơn mưa bất ngờ ghé ngang qua khiến chúng tôi phải di chuyển vào hội trường để làm lễ, tuy vậy tinh thần mọi người vẫn đều rất háo hức, vui vẻ. Sau khi ăn cơm chiều, 18h chúng tôi lại cùng nhau tụ họp lại ở dưới tượng đài anh hùng Lý Tự Trọng làm lễ dâng hoa lên anh – người Đoàn viên thanh niên đầu tiên; cùng nhau chào cờ trước khi lên đường tới đất trại, bắt tay với toàn bộ anh chị thủ lĩnh trên cuộc hành trình này. Giây phút ấy, thầy Huỳnh Văn Toàn – Trại trưởng – bước lên tuyên bố Trại hè năm 2025 chính thức bắt đầu, những ngọn đuốc được thắp lên như đại diện cho tinh thần yêu nước của mọi người, một tinh thần không bao giờ tắt. Chúng tôi chào tạm biệt ba mẹ và lên xe. Khi đã ngồi ổn định rồi, chúng tôi bắt đầu làm quen với người bạn ngồi cùng với mình, sẵn sàng cho những ngày đồng hành sắp tới.

Đúng 18 giờ 30 phút, lệnh xuất phát được truyền qua bộ đàm. Các xe lăn bánh, lúc ấy tôi như muốn nói cho gia đình biết rằng tôi đã trưởng thành rồi. Xe dần đi xa, chúng tôi lại ngồi chuyện trò với những người bạn trên xe, cùng nhau hát những bài hát mà chúng tôi thích. 5 giờ sáng, chúng tôi đến tháp Nghinh Phong – biểu tượng của Phú Yên, mặt trời bắt đầu lên từ mặt biển xa, thật đẹp, lần đầu tiên tôi được ngắm bình minh như thế.
Chúng tôi bắt đầu ngày mới bằng bài tập thể dục vui nhộn, ngồi thiền thư thái và chào cờ. Những ngày trại trôi qua với các hoạt động tham quan Bảo tàng Phú Yên, các di tích, danh lam nổi tiếng và đẹp tuyệt như tháp Nghinh Phong, Gành Đá đĩa, nhà thờ Mằng Lăng, Tháp Nhạn – tàn tích Chăm xưa, Thiền viện Trúc Lâm, nhà thờ Bác Hồ… Từng nơi đến đều để lại trong tôi ấn tượng tuyệt vời về vùng đất phóng khoáng, xinh đẹp, những kiệt tác của thiên nhiên cũng như những thành tựu xưa. Bên cạnh những chuyến tham quan, phần mà tôi thích nhất là những buổi sinh hoạt chung, những trò chơi tập thể vui nhộn, đầy sáng tạo và bất ngờ từ Ban Tổ chức. Sau mỗi trò chơi, chúng tôi như thân thiết hơn, đoàn kết hơn, vui vẻ hơn với nhau. Nếu đêm lửa trại là đêm của sự sôi nổi hết mình đến khan cả giọng và kiệt sức với màn đóng góp các tiết mục văn nghệ đầy sáng tạo, nhiệt tình của các Tiểu trại, thì đêm đăng quang với phần trao các danh hiệu Nơ bướm, Hướng dương và các chia sẻ của thầy, các anh chị về hoạt động và đóng góp cho Tổng đoàn lại khiến tôi cảm thấy xúc động và tự hào. Tôi càng cảm thấy ngưỡng mộ thầy và các anh chị thủ lĩnh, tôi luôn thấy họ năng nổ, nhiệt tình bên cạnh những kỹ năng, cách làm việc gọn gàng, nhanh nhẹn, tận tâm với nguồn năng lượng không bao giờ cạn. Các anh chị luôn khiến cho mọi người xung quanh trở nên tích cực, hoạt bát hơn.
Rồi cũng đến ngày về. Sau hành trình một ngày dài, tối 18/7 chúng tôi về lại sân Tao Đàn, chia tay mọi người và về nhà. Tận hôm nay, khi viết bài này, tôi vẫn còn cảm giác lâng lâng như đang trong chuyến hành trình trại. Tôi cảm thấy mình trưởng thành hơn, lớn hơn khi ngày càng muốn tham gia vào các hoạt động tập thể, cùng chủ động chuẩn bị dựng cờ, dựng lều, vào những buổi sinh hoạt hàng tuần. Thay vì chỉ chờ đợi thụ động như trước kia, tôi tự động làm việc nhà, dậy sớm hơn, vui vẻ hơn.
Và giờ đây, tôi bắt đầu mong đợi đến hè năm sau, với một kỳ trại hứa hẹn những điều thú vị hơn nữa.
Trở lại cảm xúc những ngày trại đầu tiên, sau khi nhận phòng, là chuyến tham quan suy nghĩ về một ngày qua mình đã làm được gì. Lúc đó cảm xúc tôi vui lắm, vui vì được tận hưởng làn gió mát, vui vì lúc suy ngẫm lại tôi đã biết ơn gia đình đã cho tôi đi kỳ trại này, biết ơn bạn bè và mọi người vì đã đồng hành và dạy tôi thêm nhiều điều mới từ trại hè, và cuối cùng biết ơn cuộc đời đã cho tôi sống những giây phút này. Ngày hôm ấy tôi đã học được thêm nhiều kiến thức về những đặc trưng ở nơi đây, học thêm được những kiến thức bổ ích về cột cờ do được các anh chị thủ lĩnh chỉ cho, hiểu thêm những sở thích, những câu chuyện của mọi người… Qua từng giây phút ngồi chung mâm cơm, vừa ăn vừa kể nhau nghe như một gia đình nhỏ thật sự và có thêm nhiều ký ức đẹp qua những hoạt động trong ngày khiến tôi tự hào rằng cho dù sau này tôi có lớn lên, tôi vẫn có thể nhớ lại và tự hào mình đã sống một tuổi thơ thật đẹp. Và buổi tối hôm ấy, tôi và bạn bè đã có những giây phút ngồi bên nhau, cùng nói chuyện, cùng nhắc lại những chuyện vui mà mọi người đã trải qua cùng nhau.
Ngày hôm sau, tôi đã dậy thật sớm, cùng nhau tập những bài thể dục vui nhộn, cùng bạn bè tắm biển buổi sáng. Cảm giác ấy vui khó tả lắm! Vui vì những giây phút ấy bạn bè vẫn ở bên, cùng mình vui đùa, cùng ngồi nhìn ngắm bình minh. Tiếp theo chúng tôi lại ngồi chung trên những mâm cơm ngon miệng, bên nhau tham quan bao nhiêu di tích nổi tiếng ở địa phương như tham quan Gành Đá Đĩa, chiêm ngưỡng thiên nhiên tuyệt sắc khi những phiến đá lỏm vô như chiếc đĩa, ngắm nhìn biển xanh mát, được tận hưởng những giây phút đổ mồ hôi công sức cho bài nhảy Tiểu trại, cảm giác tuy mệt mà lại vui đến lạ; được hết sức mình thi thố những bài thi giữa các Tiểu trại với nhau, ngồi hát vang ca khúc hành trang Sao Bắc Đẩu quanh ngọn lửa… Quả nhiên là “Rồi mai đây rời xa bạn nhé | Khúc hát xưa đêm lửa bập bùng | Chia tay nhau bạn ơi có nhớ | Năm tháng này nhớ mãi không phai” Lời bài hát như muốn nói lên hết cảm xúc của từng trại sinh. Trong những giây phút ấy, giây phút mà cả trăm con tim hòa chung một nhịp đều mong có thể được ở lại mãi khoảnh khắc ấy để được ngắm nhìn bạn bè mình lâu thêm một chút, được vui tươi thêm một chút, và nó sẽ là những kỷ niệm không bao giờ phai trong tim tôi.
Ngày cuối cùng chúng tôi ở đây, mọi người đều cố gắng dậy thật sớm để chẳng phải bỏ lỡ bất kỳ giây phút nào bên nhau cả. Tôi lại như thường lệ, lại tập thể dục cùng nhau, lại tắm biển cùng nhau, lại ăn cùng nhau như đã là một thói quen trong cuộc sống. Hôm nay, tôi được học thêm và nhắc lại những ký ức về Bác Hồ. Khi đến nhà thờ Bác Hồ, tôi cảm thấy biết ơn vị cha già của dân tộc – Người đã nguyện dâng hiến cả đời mình để cho đất nước có được tự do. Chắc hẳn Bác ở trên cao nhìn xuống sẽ mỉm cười vì thấy được vẻ đẹp của hòa bình, nhìn những măng non của Tổ quốc luôn cố gắng phát triển nhưng không quên biết ơn và nhớ về nguồn cội. Sau đó tôi tới Thiền viện Trúc Lâm – nơi chúng tôi chiêm ngưỡng thiên nhiên kỳ vĩ từ trên ngọn núi cao nhìn xuống, học được cách sống chậm lại để có thể thêm thấu hiểu và biết ơn. Biết ơn những điều tốt đẹp cuộc sống cho ta mà đôi khi chúng ta đã bỏ lỡ nó khi cố chạy theo những bộn bề trong cuộc sống, và tìm về chút bình yên ở nơi thiên nhiên trong xanh, tránh xa khói bụi của những thành phố luôn vội vã. Lễ đăng quang đã tới, từng cái tên được vinh danh giúp tôi có thêm động lực để cố gắng và hy vọng một ngày nào đó mình sẽ được như họ. Chúng tôi kết thúc đêm hôm ấy bằng một bữa liên hoan thật đã.
Hôm sau, ngày về đã đến. Dù có đi xa bao nhiêu ai cũng sẽ trở về nhà. Trên chuyến đi về nhà, những kỷ niệm về trại cứ lần lượt vụt qua đầu óc tôi khiến cho tôi cảm thấy như mới ngày nào còn chào ba mẹ, mới ngày nào còn vui đùa bên nhau mà giờ đây đã đến lúc tạm biệt. Tôi hứa sẽ tiếp tục cố gắng trau dồi kiến thức, rèn luyện đạo đức xứng đáng với tám chữ vàng của Sao Bắc Đẩu “Yêu nước – Dũng cảm – Hào hiệp – Cao thượng” để có thể đóng góp sức mình cho các kỳ trại tiếp theo và tất cả các hoạt động của Tổng đoàn.