HỒI KÝ – TRẠI HUẤN LUYỆN & NÂNG BẬC LẦN II

Đến Cần Giờ vào những ngày nắng hanh vàng trên khóm lá, Những cây đước hiên ngang như trở mình đón chào Tổng đoàn Sao Bắc Đẩu từ trung tâm Thành phố Hồ Chí Minh về thăm lại cội nguồn, thăm lại dấu tích xưa một thời chiến công vang dội.

 PHÚT NHÌN LẠI MÌNH

Trại huấn luyện năm 2009

Đến Cần Giờ vào những ngày nắng hanh vàng trên khóm lá, Những cây đước hiên ngang như trở mình đón chào Tổng đoàn Sao Bắc Đẩu từ trung tâm Thành phố Hồ Chí Minh về thăm lại cội nguồn, thăm lại dấu tích xưa một thời chiến công vang dội. Cái sân Tao Đàn sẽ vắng đi những bước chân, những chiếc lá, thay vào đó là những nụ cười, những hoạt động ….của Sao Bắc Đẩu tại Cần Giờ – vùng đất chiến khu Rừng Sác thưở năm nào….. Hành trình chúng tôi được bắt đầu lúc 6 giờ 30. Nghiêm !

 

Đứng nghiêm trang trước tượng đài Bác Hồ trong lễ dâng hoa tôi có cảm nhận mình được hoá thân trong kí ức thời xa xưa của Bác . Bác ơi ! Qua những câu chuyện kể về tấm gương đạo đức của Bác, con càng thêm thấm thía nỗi gian khổ mà những người đi trước đã xả thân quên mình….Chiếc xe lăn bánh… Tôi luôn chợt nghĩ về mình:

 

“ Từ thuở bé, tôi vốn nhút nhát, rất sợ máu và sợ té đau, dần lớn lên tôi tự mất đi những cảm giác đó…”  Thay vào đó là sự tự tin, lòng tự hào khi tham gia vào hoạt động bất cứ tập thể nào trong đó tôi đã từng rất nhiều lần đến với Cần Giờ. Vậy mà lần đầu tiên tôi cùng các anh chị em gia đình Sao Bắc Đẩu lội bùn lầy băng rừng Sác làm tôi nhớ lại câu chuyện năm xưa cha ông mình hành quân, trú ẩn trong rừng, chống chọi lại cá sấu để đánh giặc suốt bao nhiêu năm thăng trầm.

 

…Ôm chiếc máy ảnh trèo lên thân những cây Đước để chộp lấy những khoảnh khắc đẹp và dí dỏm, bị sẩy chân, may có đôi chân dài lêu khêu nên tôi không bị ngã xuống bùn. Có những em tưởng như bỏ cuộc, nhưng thấy bé Vy “béo ị” vẫn tích cực tiến lên làm các bạn thêm ý chí không dám thụt lùi. Từng chút một, lội bùn rồi lội nước, có khi phi thân lên những rễ cây đước cong queo, lòng tự nhủ thầm “ Sao ngày xưa người ta giỏi thế nhỉ ? Ở nơi khỉ ho cò gáy này mà vẫn bám trụ sống và chiến đấu, tinh thần vẫn ung dung đường hoàng trước những nanh vuốt nguy hiểm của cá sấu”.

 

 Trên mỗi chặng đường hành quân đều có những trạm dừng, mọi người xúm xít dẫn nhau qua cầu khỉ, nấu cơm. chơi trò chơi vận động trên biển, quay những clip vui nhộn, chụp hình bằng chiếc điện thoại di động dã chiến,…, vui thật vui. Chưa bao giờ tôi thấy “nhà mình” vui vẻ, gắn bó với nhau như vậy. Tôi liên tưởng đến những khó khăn chập chùng mà Sao Bắc Đẩu đang phải đối mặt và trải qua. Cánh rừng thương trường và cánh rừng hôm nay, không biết cái nào rậm rạp hơn, ngoằn ngèo, rắc rối hơn, nhưng trông thấy tinh thần phấn chấn của anh chị em hôm nay, tôi tin tưởng rằng, rồi tất cả sẽ cùng về đến đích thắng lợi.

 

 Đứng giữa đất trời rộng mở, lòng người như khoan hoà và trải rộng. Những nhỏ nhen, ích kỷ ngày thường nhường chỗ cho tình thân gắn bó, và đây sẽ là những kỉ niệm đẹp nhất trong kí ức cuộc đời của tôi. Nó sẽ tồn tại mãi mãi

 

Xin lưu dấu những ký ức đẹp về một kì trại huấn luyện thật ý nghĩa và vui vẻ biết bao.

 

 

Chia sẻ bài viết lên:
Đóng