KÌ TRẠI VUI – PHƯƠNG NGỌC QUYỀN

Ôi, trại hè năm nay thật sảng khoái! Từ một Phương Ngọc Quyền nhút nhát, em đã trở thành một chàng trai bản lĩnh. Sau lần trại này, gia đình Sao Bắc Đẩu càng đoàn kết, vững mạnh hơn bao giờ hết. Những người bạn dường như xa lạ nhưng khi đoàn kết thân ái

KÌ TRẠI VUI

 

Họ và Tên: Phương Ngọc Quyền

Tiểu trại 4: Linh Lan

“Đà Lạt thơm ngát hương hoa

Linh lan hội ngộ anh em một nhà’’

Câu băng reo này làm em luôn nhớ đến kì trại lần thứ mười của của gia  đình Sao Bắc Đẩu: “Đà Lạt – Lâm Đồng.” Kì trại mà em mong đợi nhất trong năm 2017 này. Vào sáng của ngày trại. Em dậy sớm và ăn sáng rất nhanh, lòng em rất háo hức cho kì trại này. Tuy nhiên ngay cả những ngày trước, em luôn luôn nhắc: “Còn hai ngày, còn một ngày nữa là được đi trại rồi! “Vậy mà khi xe chở em đến trường đoàn rồi mà đầu óc của em lúc như ở trên mây vậy. Lúc thì nghĩ khi đến Đà Lạt mình sẽ nhìn thấy những con ngựa hí vang trời, lúc thì nghĩ mình sẽ chinh phục được ngọn núi Lang Biang cao chót vót.

Buổi sáng ở trường đoàn, khi chơi trò chơi vận động, em muốn thử sức của mình nên luân phiên giơ tay xung phong chơi trước, kì lạ thay, lần nào em xung phong cũng được chơi. Lâu lâu câu băng reo của tiểu trại em nổi lên làm cho người chơi càng có thêm động lực chơi hết mình.

Vào lúc chơi trò chơi lớn, các trò chơi ấy đã thu hút em ngay khi biết thể lệ. Những trò chơi như múa võ, trang trí chậu bông hay tạo dáng chụp hình đã làm em bị ê ẩm cả người suốt ngày hôm đó. Nhưng không sao vì khi nhớ đến những khuôn mặt tươi cười, rạng rỡ của các anh chị thì sự ê ẩm đó lại biến mất, thay vào đó là những tiếng cười hồn nhiên và sảng khoái.

Đến tối thì mọi thứ đều khép lại để “Đà Lạt thẳng tiến”, bây giờ thì lòng em luôn luôn háo hức hơn bao giờ hết. Nhưng mọi thứ chỉ khép lại ở trường đoàn thôi, còn ở trên xe thì tiếng cười nói đùa vui của em và các bạn nổi lên làm cho chiếc xe bỗng sáng đèn và âm nhạc được bật lên làm niềm hứng khởi, hào hứng tới Đà Lạt tăng gấp bội lần.

Và cuối cùng cũng đã đến Đà Lạt mộng mơ. Sáng sớm, trời rất lạnh nên cơn buồn ngủ đã biến đi đâu mất tự bao giờ. Hồ Xuân Hương rộng lớn đã làm cho Đà Lạt thơ mộng hơn bao giờ hết. Màn sương mờ đã che đi mọi thứ trước mặt làm “báo thức” sự khám phá của em. Đến vườn hoa Đà Lạt thì em mới biết Đà Lạt có nhiều màu sắc đến thế, vì vậy tiểu trại em mới có câu băng reo: “Đà Lạt thơm ngát hương hoa”. Càng đi nhiều nên em càng thấy người càng khỏe, làm giảm đi cảm giác lạnh lẽo. Đà Lạt có đầy ắp các khu du lịch nổi tiếng như Đồi Mộng Mơ hay thác Datanla, nhưng em thích nhất là được giao tiếp, được xem những người dân tộc biểu diễn những vũ điệu hay những phong tục tập quán của họ. Lâu lâu những tiếng cười hay những tiếng vỗ tay nổi lên làm cho những người Tây nguyên càng ngày càng có thêm nhiều tiết mục đặc sắc. Mặc dù buổi biểu diễn chỉ kéo dài trong hai tiếng thôi nhưng em xem say mê chăm chú nên luôn có ý nghĩ là đến tận bốn tiếng đồng hồ rồi. Vào đúng buổi tối hôm đó, em và các bạn được vui vẻ bên nhau cùng với các bài nhảy cổ động, dân vũ và khiêu vũ. Tối hôm ấy em được biểu diễn cho tất cả ba mẹ và trại sinh là nhờ những ngày luyện tập khi còn ở công viên Tao Đàn. Ôi, buổi tối hôm ấy có thể nói là vui nhất trong các ngày trại mà em từng được trải nghiệm.

Những ngày trại rất vui nhưng cũng có khi không khí sợ hãi bay đến, đó là lúc em bước xuống mười tám tầng địa ngục ở chùa Linh Phước, mặc dù đó chỉ là những hình ảnh mô phỏng nhưng nhìn rất thật, nhờ vậy mà cảm giác sợ hãi tăng lên rất nhiều.

Tối nào cũng vậy, cứ tưởng buổi tối là đi ngủ, nhưng em được ăn liên hoan đến tận khuya và đó cũng là thời điểm vui nhất trong ngày. Đến ngày cuối cùng khi em biết tiểu trại em được đứng hạng nhất thì trái tim em bay đi đâu mất vì lòng quá vui sướng, khi biết được tin tiểu trại em được hạng nhất thì cả trại đều nhìn tiểu trại em bằng ánh mắt thán phục. Em rất vinh dự khi được mang trên mình đẳng cấp Hướng Dương 1, và càng vinh dự hơn khi em đạt được danh hiệu thủ khoa, đó cũng là nhờ công lao của những anh chị thủ lĩnh đã không ngại khó khăn, luôn luôn sẵn sàng giúp đỡ em khi em cần.

Ôi, trại hè năm nay thật sảng khoái! Từ một Phương Ngọc Quyền nhút nhát, em đã trở thành một chàng trai bản lĩnh. Sau lần trại này, gia đình Sao Bắc Đẩu càng đoàn kết, vững mạnh hơn bao giờ hết. Những người bạn dường như xa lạ nhưng khi đoàn kết thân ái, nói chuyện với nhau thì càng dễ mến. Em sẽ cố gắng học thật giỏi, để dành thật nhiều tiền để năm sau em được tiếp tục đi trại hè. Cảm ơn thầy Toàn, cảm ơn các anh chị thủ lĩnh, cảm ơn các ba mẹ, cảm ơn các bạn đã cho em bốn ngày đi trại vui vẻ, thoải mái và tràn đầy sức sống. ”Ôi thích thú những ngày trại vui sẽ mãi là những kỉ nệm của tuổi thơ”.

Chia sẻ bài viết lên:
Đóng