Tôi rất yêu bài hát này, bởi vì nó làm tôi nhớ đến cô. Và mỗi lần nghe bài hát này, tôi lại nghĩ về cô thật nhiều.
Cô là một cô giáo dạy văn, dáng người nhỏ nhắn, yêu nghề và yêu trẻ. Cô có một gia đình nho nhỏ cùng cô con gái xinh xinh… Tôi biết cô không phải vì cô là cô giáo của tôi; không phải vì cô là một người thật nổi tiếng, thật giỏi giang; cũng không phải do một sự gặp gỡ tình cờ. Tôi biết cô, đơn giản vì cô là vợ của thầy tôi – Huỳnh Văn Toàn.
Tôi đã từng đi theo thầy đến nhiều nơi, học hỏi rất nhiều điều. Tôi đã từng ngưỡng mộ hào quang, sức hút tỏa ra từ thầy; đã từng ngưỡng mộ tài năng, tri thức và bản lĩnh của thầy. Tôi đã từng mơ ước về một cuộc sống như thầy: đi khắp mọi nơi, gặp gỡ nhiều người, làm rất nhiều điều tốt đẹp, sống hết mình cho lý tưởng, cho đam mê, và cống hiến hết mình cho xã hội… Để rồi, khi gặp cô, tôi đã ngỡ ngàng.
Người ta nhìn thấy thầy Huỳnh Văn Toàn rất vui trên sân khấu với khả năng dẫn dắt chương trình thật tài tình, có thể lôi kéo tất cả mọi người cùng hòa nhập với mình, một ông “Vua trò chơi” duyên dáng của Thành phố mang tên Bác. Người ta nhìn thấy thầy Huỳnh Văn Toàn đĩnh đạc trên bục giảng, đi khắp mọi miền xa gần của đất nước để truyền dạy kinh nghiệm, kiến thức, kỹ năng và khát vọng đẹp cho các thế hệ trẻ. Người ta nhìn thấy thầy Huỳnh Văn Toàn với nụ cười nồng hậu và cái ôm rất chặt mỗi sáng chủ nhật tại công viên Tao Đàn – người anh cả tài ba, bản lĩnh của Tổng đoàn Sao Bắc Đẩu, nơi mà giờ đây đã trở thành gia đình thứ hai của rất nhiều thanh thiếu niên… Nhưng…ai đã nhìn thấy cô? Mấy ai đã nhìn thấy cô, người cô nhỏ bé, người cô ân cần, chu đáo, người cô đã lặng thầm đứng sau đỡ lưng cho thầy, để tất cả chúng tôi đều nhìn thấy thầy?!!
Người ta nói: “Phía sau sự thành công của một người đàn ông luôn có hình bóng một người phụ nữ.” Tôi tin điều này. Thậm chí, còn hơn thế nữa. Sự thành công và thành danh của thầy tôi ngày hôm nay không thể thiếu bàn tay vun vén của cô. Khi lần đầu tiên ghé thăm gia đình thầy cô, tôi đã không khỏi khâm phục và xúc động. Đằng sau tất cả hào quang mà tôi và các bạn nhìn thấy là một cuộc sống gia đình thật giản dị. Và cô, không thật xinh đẹp, không thật tài năng, hoàn toàn trái ngược với những gì tôi tưởng tượng: dịu hiền, gần gũi, đơn giản là một người phụ nữ Việt Nam, như mẹ tôi, như chị tôi, một đời tận tụy chăm lo cho gia đình, thế thôi!
Càng thân với thầy, càng nể phục và yêu mến thầy, tôi lại càng nể phục và yêu mến cô nhiều hơn. Đằng sau thầy Huỳnh Văn Toàn lấp lánh trên sân khấu là cô tôi, với tấm lòng hồn hậu, ấm áp, đã tiếp thêm cho thầy tự tin và nghị lực bền bỉ để mãi tỏa sáng ở ngôi vị “Vua trò chơi”. Đằng sau thầy Huỳnh Văn Toàn đĩnh đạc trên bục giảng là cô tôi, dịu dàng, tận tâm, chu đáo, đã khéo léo vun vén trong ngoài vẹn tròn để thầy yên tâm rong ruổi trên những cuộc hành trình xa. Làm sao có thể kể hết những khó khăn, vất vả, và cả những buồn tủi của cô, khi ngôi nhà thường xuyên vắng bóng thầy. Một mình cô với bộn bề những công việc, lo toan, vừa đi dạy, vừa chăm nom nhà cửa, chăm sóc, dạy dỗ bé Thảo… Dường như hiểu được nỗi nhọc nhằn của mẹ nên bé Thảo rất ngoan, luôn cố gắng vượt lên trên những điều không may mà tạo hóa đã dành cho mình, lạc quan, yêu đời, và đặc biệt là tình yêu và sự tự hào về mẹ “Mẹ con là số một!”. Và, đằng sau người anh cả tài ba của Tổng đoàn Sao Bắc Đẩu vẫn là cô tôi. Để hỗ trợ, động viên thầy trong công việc cũng như về mặt tinh thần, cô và bé Thảo đã cùng tham gia sinh hoạt Sao Bắc Đẩu. Mỗi sáng chủ nhật tại Sao Bắc Đẩu – Bắc Tao Đàn, bất kể ai cũng có thể bắt gặp một cô bé xinh xắn đang nhẫn nại tập đi, trán đẫm mồ hôi mà vẫn cười rất tươi. Cô bé thỉnh thoảng lại đi về phía mẹ để líu lo “Mẹ có mệt lắm không?”, “Mẹ có cần con phụ gì không?”. Và người mẹ khẽ rời mắt khỏi công việc để mỉm cười trìu mến với cô bé. Người mẹ với nụ cười hiền hậu, tấm lòng chân thành, tận tâm đã đảm nhiệm và hoàn thành tốt khối lượng công việc đồ sộ của Sao Bắc Đẩu: tiếp khách, tiếp nhận, phân bổ thành viên mới, chịu trách nhiệm về đồng phục và vật dụng cá nhân, cũng như rất rất nhiều công việc không tên khác. Phải, đó chính là cô tôi, hiện tại là Ủy viên thường trực của Ban chủ nhiệm Sao Bắc Đẩu – Bắc Tao Đàn. Nếu nói thầy là người anh cả của đại gia đình Sao Bắc Đẩu thì cô chính là người chị lớn mà chúng tôi luôn lấy làm gương để noi theo.
Trong cuộc đời, người ta có thể lựa chọn cho mình nhiều cách để sống, để hạnh phúc. Và cô đã chọn một cuộc sống lặng thầm, một hạnh phúc bình dị, đó là sống và hi sinh cho những gì mình yêu thương. Để hôm nay, tôi và những người như tôi thật sự tự hào, yêu mến và biết ơn cô. Viết ra những dòng này, tôi muốn gửi đến cô lòng yêu kính chân thành và lời tri ân sâu sắc nhất. Cảm ơn cô, cô Hồng Hạnh của tôi!