Sáng chủ nhật, trời Sài Gòn tự nhiên thay đổi bất ngờ, mây kéo về xám xịt. Rồi mưa đua nhau vỗ lộp độp lên kính cửa sổ thật khó chịu. Vậy nên mặc dù đã rất cố gắng nhưng nó vẫn không thể tiếp tục “nướng” được. Hôm nay là chủ nhật, nó dậy từ rất sớm (Hay bởi vì nó dậy sớm nên trời…mưa??!)
Truyện ngắn
MỘT TIẾNG TRƯỚC GIỜ SINH HOẠT
Sáng chủ nhật, trời Sài Gòn tự nhiên thay đổi bất ngờ, mây kéo về xám xịt. Rồi mưa đua nhau vỗ lộp độp lên kính cửa sổ thật khó chịu. Vậy nên mặc dù đã rất cố gắng nhưng nó vẫn không thể tiếp tục “nướng” được. Hôm nay là chủ nhật, nó dậy từ rất sớm (Hay bởi vì nó dậy sớm nên trời…mưa??!)
Diện đồng phục tươm tất, nó đứng ngắm mình thật lâu và thật…kĩ trước gương. Mắt to. Má phính. Miệng cười rất tươi. Hoàn hảo! (Cười) Mưa tạnh. Sài Gòn lại bỗng dịu dàng quá đỗi. Một buổi sớm tuyệt vời để đạp xe trên phố vòng vèo đến “điểm hẹn”.
Công viên Tao Đàn sau cuộc dạo chơi của nàng Mưa trở nên lướt thướt. Ba lô trên vai, nó đứng ngẩn người tròn xoe mắt nhìn nơi sinh hoạt của câu lạc bộ Sao Bắc Đẩu. Điểm hẹn hôm nay kì lạ chưa từng thấy: mảnh sân rộng, sạch và mát hàng tuần nó vẫn cùng bạn bè sinh hoạt trông…hoang vu dễ sợ (!) Cây cối ướt sũng dính bệt vào nhau. Mảng sân loang loáng nước rơi rụng đầy lá và cành khô. Điều làm nó ngạc nhiên hơn nữa là nhiều bạn bè trong câu lạc bộ đã đến từ rất sớm, sớm hơn cả nó (bác đồng hồ chỉ vừa điểm 7h)
Mọi người đang cùng các cô chú công nhân vệ sinh quét dọn để trả lại vẻ sạch đẹp cho công viên. Trông đồng phục Sao Bắc Đẩu gọn gàng, các bạn nó, người quét lá, người quét nước, người dọn rác, tíu tít và nhộn nhịp như công việc này là một niềm vui. Nó nhận ra xung quanh đầy ắp những nụ cười và ánh mắt thân thiện, yêu mến mọi người dành cho câu lạc bộ, cho những cử chỉ, việc làm đáng yêu ấy. Nhiều anh chị Ban chủ nhiệm và Ban huấn luyện đã có mặt đông đủ, một số bắt tay dọn dẹp, một số khác đang chuẩn bị những gì cần thiết cho một buổi sinh hoạt mới. Lòng nó dâng lên một cảm xúc lạ rất khó diễn đạt. Nó hỏi khẽ cậu bạn gần đó:
Sáng chủ nhật nào cũng vậy hết hả?
“Cũng vậy” là sao? – Cậu tròn mắt.
Ừ…thì…bộ sáng chủ nhật nào mọi người cũng lên sớm như vầy, rồi cùng dọn dẹp, xắp xếp hả
Cậu bạn “à” ra một tiếng
Lần đầu tiên đi sớm nên bồ thấy lạ phải không? Các anh chị Ban chủ nhiệm, Ban huấn luyện đều lên từ rất sớm để chuẩn bị, một số thành viên khác cũng tự giác lên sớm để cùng chia sẻ những công việc chung. Như vậy thì mình mới có một buổi sinh hoạt thật tốt, thật vui chứ!
Bây giờ thì tới lượt nó ‘‘à’’ ra. Mọi người, không phân biệt chức vụ và đẳng cấp, đều đang cùng sát vai nhau làm những việc bình thường nhưng cũng hết sức cần thiết để mảnh sân Tao Đàn quen thuộc dần trở lại gọn gàng, sạch sẽ. Bàn, ghế, loa, tài liệu…lần lượt được bày biện ra… Vậy mà lúc trước nó cứ ngỡ mọi thứ đều tự nhiên hoàn hảo và sẵn sàng để chào đón các buổi sinh hoạt thường kì của Sao Bắc Đẩu. Nó phì cười vì chợt nhận ra nó ngốc hơn nó nghĩ.
Một anh cao kều, còm nhom đeo Hoa hướng dương… đẳng cấp, l
Làm gì mà nãy giờ đứng cười một mình hoài vậy cô bé? Phụ các bạn một tay nào!
Nói rồi anh…đưa cây chổi cho nó, khuyến mãi một nụ cười…một mí xấu hoắc (!) Con trai gì mà…vô duyên thấy sợ, làm…tim nó tự nhiên đập ‘‘thịch’’ một cái… Uhm, thì quét.
Tiếng chổi sàn sạt trên đất, êm tai, dễ chịu. Đồng phục Sao Bắc Đẩu lấm tấm mồ hôi, mằn mặn niềm vui chung.
ăm lăm cầm cây chổi tiến lại chỗ nó.
8h……..
Khoảng sân đã sạch đẹp, đông đúc, ríu rít những giọng cười, những bước chân đi. Không phải bất kì thành viên nào của câu lạc bộ cũng biết được những thay đổi diễn ra một giờ đồng hồ trước đó. Những việc làm đơn giản đã góp phần làm nên nét đẹp Sao Bắc Đẩu mà nó rất đỗi tự h
Cờ Sao Bắc Đẩu tung bay trong gió và ánh ban mai tự lúc nào… Tiếng tù và, tiếng nhạc báo hiệu một buổi sinh hoạt mới đã bắt đầu.
ào. Nó mỉm cười, ngước mắt nhìn.