MÙA HÈ TRÊN BIỂN – Nguyễn Ngọc Nguyệt

MÙA HÈ TRÊN BIỂN 

Người viết: Nguyễn Ngọc Nguyệt

Thành viên Ban quản trại tiểu trại Nắng
Biển

 

Nhắc đến
mùa hè, người ta thường nhớ đến những cuộc chia tay xao xuyến, bùi ngùi của những
cô cậu học sinh phải xa mái trường thân yêu, xa bạn bè. Nhớ đến những cây phượng
rực đỏ cả một góc trường hay những tiếng ve kêu râm ran. Mùa hè còn mở ra những
cuộc hành trình mới hay những cuộc phiêu lưu mới cho tất cả chúng ta. Đến hẹn lại
lên, anh em Sao Bắc Đẩu chúng tôi lại tiếp tục lên đường tham gia Trại Huấn Luyện
và Nâng Bậc lần IX tại Đồi Hồng – Phan Thiết tỉnh Bình Thuận. Hành trang trên
vai niềm tin và ý chí. Tôi lên đường với tất cả lòng nhiệt huyết của tuổi trẻ
và sự trách nhiệm mong muốn góp phần cho kì trại được diễn ra thành công tốt đẹp.

Kì trại
lần này, tôi thuộc Ban quản trại tiểu trại Nắng Biển. Thành viên Ban quản trại
của chúng tôi rất đông nhưng còn non trẻ, thiếu kinh nghiệm. Nhưng đối với tôi,
điều đó không quan trọng, quan trọng là chúng tôi đã cố gắng, nỗ lực như thế
nào để hoàn thành tốt nhiệm vụ được giao từ Tổng đoàn. Tôi chịu trách nhiệm phần
văn nghệ cho tiểu trại như tìm nhạc, biên đạo, tìm trang phục trình diễn cho
các bé và tập nhảy cho các bé trước ngày Trại diễn ra. Song song đó, tôi phải
đi làm nhưng vì tính chất bắt buộc của Trại, buộc tôi phải nghỉ phép 2 – 3 lần
trong 1 tuần. Lúc đó, tôi hiểu thế nào là sự hi sinh và sự hi sinh đó rất ý nghĩa.

Đến với
Trại lần này, tôi rất vui mừng và hãnh diện khi được Ban Chủ Nhiệm Đông Tao Đàn
xét cho tôi thi hướng dương 3 – 1 đẳng cấp cao của Tổng đoàn Sao Bắc Đẩu. Từ
lúc đó, tôi bắt đầu lao vào tìm kiếm tài liệu nghiên cứu, đọc sách, tham khảo
những người anh người chị đi trước như chị Phụng, anh Phước, chị Vân. Mỗi người
tôi hỏi 1 chút để thu thập thêm kinh nghiệm trong quá trình làm bài. Tôi còn
liên hệ với anh Trung, anh Đạt để bổ sung hình ảnh cho bài làm của mình. Tôi cố
gắng rất nhiều và chờ đến ngày Thầy duyệt bài. Tôi rất sung sướng vì được nộp
thành quả lao động của mình trong suốt mấy tuần qua. Lúc đó, Thầy nói bài của
tôi chưa đạt yêu cầu và thiếu rất nhiều về phương pháp sư phạm và phương pháp
giáo dục. Tôi ngạc nhiên và không khỏi bàng hoàng vì những điều đó đối với rất
mới mẻ, nó đòi hỏi tôi phải có kiến thức và kĩ năng về nghiệp vụ sư phạm rất
cao. Tôi luôn băn khoăn về câu nói của Thầy: “Hướng dương 3 khó lắm, không dễ
đâu”. Tôi xem đó là lời động viên để cố gắng và nỗ lực hơn chứ không phải là lời
an ủi để từ bỏ. Tôi không cho phép bản thân dừng lại vì tôi biết cuộc chơi đang
càng ngày càng khó, tôi phải cố gắng nhiều hơn nữa. Tôi lại lao vào tìm tòi
trên mạng, nhớ lại những lúc mình huấn luyện các bé như thế nào. Từ đó, tôi kết
hợp với kinh nghiệm hiện có và hoàn thành tốt bài thi của mình.

Sau bao
ngày chờ đợi và nôn nao, ngày Trại cũng đến. Sáng hôm đó, 4 giờ tất cả trại
sinh đã tập kết tại Nhà Văn hóa Thanh niên làm thủ tục nhập trại và khởi hành
đi Phan Thiết. Tầm giữa trưa, đoàn chúng tôi đến đất trại, nhận phòng và nghỉ
ngơi để chuẩn bị cho Lễ Khai mạc Trại vào đầu giờ chiều. Trong lòng tôi lúc đó
rất háo hức và chờ đợi những ngày trại thú vị sắp diễn ra, những trải nghiệm mới
trên mảnh đất đầy nắng và gió như thế này.

Điều mà
tôi chờ đợi nhất trong trại lần này là 2 đêm quan trọng nhất của Tổng đoàn Sao
Bắc Đẩu, đó là “Đêm hội văn hóa” và “Lễ Đăng Quang”. Đêm hội văn hóa, tôi cùng
các bé trình diễn bài nhảy của mình. Đó là thành quả mà tôi và các bé đã công sức
ra tập luyện, chờ đợi đến ngày được trình diễn cho mọi người xem. Tôi cũng nóng
lòng chờ đến đêm được đăng quang công nhận đẳng cấp hướng dương mới. Tôi không
biết mình có đạt hay không.

Đêm hội
văn hóa hôm đó, tôi và các bé nhảy rất sung và thoải mái trong bài “The ketchup
song”. Với điệu nhạc sôi động của Tây Ban Nha, mang đậm vũ điệu của biển, đã
khoáy động cả sân khấu. Vì được trình diễn đầu tiên, tôi có chút lo lắng nhưng
khi đã bước lên sân khấu thì mọi lo toan dần tan biến. Tay tôi cầm bùm bum và
nhảy hết mình trên sân khấu. Bài nhảy “Ra khơi” cũng không kém phần hấp dẫn.
Chúng tôi nhận được sự ủng hộ rất nhiều từ phía khán giả và có thêm nhiều tự
tin hơn để trình diễn.

Bên cạnh
các hoạt động văn nghệ, chúng tôi được hòa mình vào các trận bóng đá mini đầy kịch
tính, những tiếng reo hò, la hét, cổ vũ của tiểu trại, làm cho các trận đấu
càng hay hơn và gay cấn hơn. Tiểu trại Nắng biển tuy không mạnh nhưng chúng tôi
có 1 sự đoàn kết và giữa các thành viên có 1 sự kết hợp rất nhịp nhàng. Những
pha chuyền bóng đẹp mắt và những cú sút bóng từ xa đầy ngoạn mục làm nên những
chiến thắng cho đội. Chúng tôi ở phía bên ngoài cổ vũ như muốn lao vào trong trận
đấu. Những pha thót tim và những lúc hồi hộp như đang được đứng trong sân.
Tôi và các bé không thể nào ngồi yên
1 chỗ để cổ vũ mà chúng tôi phải đứng lên nhảy nhót, la hét hết mình để cổ vũ đội
mình. Sau 3 hiệp thi đấu vòng tròn với nhau, tiểu trại Nắng biển đoạt chức vô địch.
Chúng tôi rất vui sướng và cùng nhau chia sẻ niềm vui chiến thắng với nhau.

Đến bây giờ, tôi vẫn không sao quên
được Lễ đăng quang. Khi tên tôi được Thầy xướng lên với thành tích là Thủ khoa
hướng dương 3. Cảm giác lúc đó tôi rất bất ngờ và sung sướng. Tôi còn không tin
vào tai mình nữa và không tin đó là sự thật. Lúc đó, tôi chỉ biết chạy thật
nhanh lên sân khấu trong trạng thái rất hạnh phúc và sung sướng. Tôi vui mừng
vì những nỗ lực của tôi đã được đền đáp và thành tích tôi có được còn hơn cả sự
mong đợi của tôi. Tôi được đại diện cho tất cả các thủ khoa đọc lời Tuyên thệ,
được cầm đuốc và được đứng trong 1 màn pháo hoa đặc sắc. Thật sự khoảnh khắc đó tôi không
sao quên được và tôi xem đó như 1 bước ngoặc trong cuộc đời tôi. Thôi thúc tôi phải
tiến lên phía trước và không được lùi bước trước những khó khăn. Vì tôi nhận ra
rằng: “Thành công chỉ đến sau những cố gắng và nỗ lực đầy gian nan và thử
thách.”

Trong Lễ đang quang và Bế mạc, Ban Tổ
chức tặng cho mỗi bạn 1 món quà. Nó xem như là kỉ niệm của Trại, đó là
nét truyền thống tại các kỳ Trại Huấn Luyện và Nâng Bậc của Tổng Đoàn Sao Bắc Đẩu.
Các thành viên được nhận
quà từ các anh chị thủ lĩnh cùng với những lời dặn dò, nhắc nhở và những lời hứa từ các bé. Các bé ngồi quây quần bên
nhau mở quà ra và tâm sự với phụ huynh của mình về giá trị của món quà đó. Qua
đó, các  bậc phụ huynh cũng gửi gắm những
thông điệp yêu thương thông qua chiếc chuông gió làm bằng vỏ ốc này.

“ Những giây phút vui bên nhau qua rồi. Chỉ còn lại trong tim ta là nỗi
nhớ. Chỉ còn lại trong tim ta là kỉ niệm. Tạm biệt nhé. Tạm biệt nhé bạn ơi”
. Kì Trại Huấn Luyện
và Nâng Bậc lần IX
đã dần
khép lại. Để lại trong lòng mỗi trại sinh là những kỉ niệm khó quên, là những
lúc cùng ngồi quây quần bên bàn ăn cơm, những lúc tập nhảy múa với nhau, ngồi
tâm sự cùng nhau. Tất cả chỉ còn là kí ức, là hành trang cho chúng ta sau này tự
tin để bước vào đời và tham gia những cuộc chơi lớn hơn và trưởng thành hơn.

Đối với tôi, đây là kì trại làm tôi
nhớ nhất với những cung bậc cảm xúc khác nhau và rất ý nghĩa trong cuộc đời
tôi. Tôi nhớ như in những lúc tập nhảy cho các bé, những cuộc họp Ban quản trại
lúc nửa đêm, những bữa ăn cùng quây quần bên nhau, những hình ảnh đó rất đẹp và ý nghĩa.
Dù tiểu trại của tôi xếp hạng 3 nhưng chúng tôi là nhất về nghị
lực, luôn vượt qua các khó khăn để hoàn thành nhiệm vụ và để các em thành viên
Tiểu trại có một kì trại thật vui và ý nghĩa
. Dù không bằng ai nhưng chúng tôi rất tự hào với những gì
chúng tôi đã cố gắng và nổ lực để có được nó. Từ đó, chúng tôi có thêm cho mình
những bài học bổ ích và những kinh nghiệm đi trại sau này. Bất kì cuộc chơi
nào, thắng thua không quan trọng, quan trọng là chúng ta có cố gắng và có
trách nhệm hay không
.

Qua kì trại lần này, tôi thấy các bé
trưởng thành hơn rất nhiều, biết tự chăm sóc cho bản thân khi không có ba mẹ
bên cạnh, chấp hành đúng giờ giấc của Ban tổ chức Trại, hòa đồng với các bạn mới. Cuối
cùng, tôi xin gửi lời cảm ơn đến Tổng đoàn đã tạo điều kiện cho chúng tôi có 1
môi trường học tập, rèn luyện và vui chơi tại Phan Thiết – Bình Thuận. Tôi xin
chúc Tổng đoàn Sao Bắc Đẩu sẽ phát triển hơn, mãi là lá cờ đầu của hoạt động
Thanh Thiếu niên Thành phố mang tên Bác. Thân ái xin chào!

Chia sẻ bài viết lên:
Đóng