TRẠI HÈ 2024: CẦN THƠ – AN GIANG |
– – – – – – – – – – –
NGÀY TRẠI HÈ TUYỆT VỜI NHẤT
Trần Lê Bích Thuỷ – Trại sinh Tiểu trại 4 (Nghĩa Tình)
Tháng 7 là tháng của những cơn mưa, kéo theo sự hối hả của những cô cậu học sinh đang tìm chỗ học thêm để chuẩn bị cho một năm học mới sắp bắt đầu. Tháng 7 cũng là tháng mà tôi mong chờ nhất vì đây là tháng mà tôi được tham gia trại hè tại Tổng đoàn Sao Bắc Đẩu. Tôi đã rất mong chờ, nôn nao từ những ngày đầu đăng ký.
Vốn dĩ tôi không định tham gia vào kỳ trại năm nay, vì ngày đi trại trùng khớp với ngày sinh nhật của em trai tôi. Nhưng rồi chị thủ lĩnh chòm tôi – chị Thiên Lam – đã nói rằng trại hè Sao Bắc Đẩu rất vui, và nếu may mắn tôi sẽ được chung tiểu trại với chị Lam và anh Tây. Nghe như thế, tôi liền đến chỗ mẹ và xin mẹ đăng ký tham gia trại hè. Khi mẹ nghe tôi ngỏ ý muốn tham gia, mẹ rất vui mừng và nhanh chóng đăng ký cho tôi được tham gia cùng các anh chị và các bạn.
Rồi ngày mà tôi mong chờ, ngày đi trại đã đến rồi! Tôi cùng em họ tới Trường Đoàn Lý Tự Trọng. Đến nơi, tôi đi thẳng về phía tiểu trại tôi: Tiểu trại 4 – Tiểu trại Nghĩa Tình, một cái tên hay và đầy ý nghĩa. Ngoài tiểu trại tôi ra, còn có 3 tiểu trại khác là: Tiểu trại 1 – Thân Thiện, Tiểu trại 2 – Hiền Hòa, Tiểu trại 3 – Nhân Ái. Mỗi cái tên đều muốn nói lên những đức tính, phẩm chất tốt đẹp của người dân miền Tây.
Chúng tôi được tập trung lại, điểm danh và đọc băng reo. Sau đó chúng tôi được ăn tối, trên bàn ăn tuy chỉ là những món đơn giản như thịt kho trứng hay trứng chiên nhưng các bạn nhỏ vẫn ăn rất nhiệt tình và hết sạch sành sanh. Tôi cũng cảm thấy hơi lạ lẫm vì đó là lần đầu tiên tôi được ăn cơm chung với những người bạn mới chứ không phải là ba mẹ hay những người thân quen trong gia đình. Trong lòng tôi tuy có hơi ngại nhưng vẫn cố gắng bắt chuyện cùng các bạn để làm quen. Sau khi ăn xong, tôi đi gặp lại em họ tôi và những người bạn khác. Chúng tôi bắt đầu tập thể dục, nói chuyện với những người bạn mới từ những tiểu trại khác nhau. Trời lại đổ cơn mưa, các trại sinh lũ lượt chạy vào trong để tránh mưa. Khi ấy chúng tôi cũng có chút chán nản xen lẫn hụt hẫng nhẹ. Trong lúc chờ mưa tạnh, em tôi đã lấy ra một cặp kính vô cùng độc lạ. Con bé vừa đeo kính, vừa lấy khăn rằn choàng lên đầu như cô bé quàng khăn đỏ rồi chụp vài tấm hình kỷ niệm, trông buồn cười vô cùng. Tôi còn mượn cái kính ấy để đi khoe khắp Tiểu trại 4 làm cho không khí lúc ấy trở nên sôi động hơn.
Chơi tự do được một lúc thì chúng tôi được thông báo là quay về lại tiểu trại để cùng sinh hoạt chung. Khi ngồi trong vòng tròn, anh Tây đã chọn một số bạn để chuẩn bị cho tiết mục thời trang của Đêm hội văn hóa, và tôi cũng đã được chọn vào đội hình ấy. Ban đầu tôi không nhận lời vì tôi khá nhút nhát và ngại xuất hiện trước đám đông, nhưng vì sự động viên từ các thành viên chung tiểu trại, sự hỗ trợ và hướng dẫn nhiệt tình của anh Văn Tây, chị Gia Hân và cô Minh Lan mà dần dần tôi đã trở nên tự tin, mạnh dạn hơn. Tôi còn rủ thêm người bạn thân của mình ở Chòm Hiệp Sĩ là bạn Trúc Bình để cả hai cùng tham gia cho vui nữa!
Tập xong là cũng vừa vặn đến giờ Khai mạc trại rồi! Tại Giảng đường Thanh Niên, chúng tôi được thưởng thức tiết mục văn nghệ “Hành trình trên đất phù sa”, cùng nhau vỗ tay và chào mừng quý đại biểu, các cô chú, anh chị Thành viên danh dự, Ban Chỉ huy trại, Ban Quản trại. Sau đó là màn dâng hoa lên tượng đài anh Lý Tự Trọng cùng màn đốt đuốc và bắn pháo hoa rợp trời, đủ màu sắc. Đến giờ khởi hành rồi, lên xe thôi!!!!
Khi xe lăn bánh, tôi được làm quen với biết bao nhiêu là bạn mới. Ngồi cạnh tôi là Thảo Duyên – một cô bé dễ thương, nhỏ nhắn và đam mê đọc sách. Và còn thêm một vài người bạn khác như em Ngọc Hân, Gia Bảo, Thảo Nguyên hay anh Hoàng Phúc. Vừa lên xe là chúng tôi đã trò chuyện rôm rả cả lên.
Tới nơi, trời bắt đầu đổ mưa lâm râm nhưng vẫn không ngăn cản được những bạn đang háo hức hay là những bạn mắt còn lim dim buồn ngủ. Chợ nổi Cái Răng (Cần Thơ) là biểu tượng văn hóa và du lịch của thành phố, nổi tiếng với cảnh quan lãng mạn. Từ khi bước chân lên thuyền, tôi đã bị cuốn hút bởi sự hòa quyện giữa thiên nhiên và con người. Cảm giác đi trên dòng sông êm đềm, giữa những thuyền thúng nhỏ nhắn và những gian hàng nhộn nhịp khiến tôi chìm đắm trong khung cảnh yên bình nhưng cũng rất sống động của chợ nổi.
Cảm xúc lẫn lộn giữa sự thích thú khi khám phá và sự ngạc nhiên trước những cảnh quan đẹp tuyệt của miền Tây đã làm cho mỗi khoảnh khắc trở nên đặc biệt hơn bao giờ hết. Tôi cảm nhận được sự ấm áp và thân thiện từ người dân địa phương, những nụ cười chào đón và sự hào hứng khi chia sẻ với chúng tôi về cuộc sống và công việc hàng ngày trên dòng sông.
Ngoài ra, âm thanh của sông nước và những giai điệu dân ca đậm chất Nam Bộ cũng đã gợi cho tôi những cảm xúc sâu lắng về văn hóa dân tộc và nét đẹp thiên nhiên nơi đây. Mỗi âm điệu, mỗi nốt nhạc đều như là một phần của câu chuyện văn hóa mà tôi có cơ hội được trải nghiệm trực tiếp. Kết thúc một buổi sớm trên chợ nổi Cái Răng, tôi mang về những kỷ niệm sâu sắc và những bài học về văn hóa, sự gắn kết và những nét đẹp của người dân Nam Bộ.
Về tới đất trại, tôi được về phòng tắm rửa và ngồi chơi với những người bạn đã quen biết từ trước. Trong phòng có bạn Bình, cô Châu là mẹ của Bình, chị Quỳnh Anh và một em nhỏ tuổi nhất là em Thảo Nguyên. Khoảng thời gian về phòng là khoảng thời gian tôi được nghỉ ngơi và chơi cùng bạn bè. Khi cả phòng đang ngồi chơi thì anh Đạt – một trong các anh chị thủ lĩnh – gõ cửa phòng nói tôi mang đồ đi giặt. Khi tôi vẫn còn khá hoang mang vì chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì anh nói rằng chị Lam chuyển lời của mẹ nhắc tôi “Đi trại nhớ giặt đồ”. Tôi khá buồn cười vì đến tận An Giang nhưng vẫn bị mẹ nhắc nhở.
Buổi chiều đi thăm Miếu Bà Chúa Xứ trong kỳ trại hè cùng Tổng đoàn Sao Bắc Đẩu là một trải nghiệm tâm linh và văn hóa đầy sâu sắc và ý nghĩa đối với tôi. Khi bước vào không gian linh thiêng, tôi cảm nhận ngay sự thanh tịnh và yên bình từ khung cảnh thiên nhiên xung quanh và kiến trúc cổ kính của miếu. Đây là một nơi thiêng liêng được người dân địa phương coi trọng và tôn kính, là nơi tôn vinh Bà Chúa Xứ – vị thần bảo hộ và ban phước cho những người dân vùng đất này. Tôi cũng có dịp nghe kể về Lăng Thoại Ngọc Hầu, một trong những di tích lịch sử và văn hóa quan trọng của địa phương.
Lăng Thoại Ngọc Hầu nằm bên bờ sông Hậu và không xa từ trung tâm thành phố Cần Thơ. Đây là một nơi linh thiêng, kể lại câu chuyện về cuộc đời và công lao của ông Nguyễn Sinh Sắc, người cha của Chủ tịch Hồ Chí Minh. Ông Nguyễn Sinh Sắc được coi là một trong những nhân vật có ảnh hưởng lớn đối với việc phát triển vùng đất Cần Thơ. Việc được nghe kể về Lăng Thoại Ngọc Hầu là một trải nghiệm đầy cảm xúc và bổ ích. Tôi được hòa mình vào câu chuyện lịch sử của đất nước, từ những nỗ lực và cống hiến của những người tiên phong trong việc xây dựng và bảo vệ đất nước. Những câu chuyện về ông Nguyễn Sinh Sắc đã làm cho tôi hiểu rõ hơn về những nỗ lực và sự hy sinh của các nhà lãnh đạo trong lịch sử Việt Nam.
Khi trời trở đêm, chúng tôi được đi công viên cá Basa. Tại đó tôi được ăn uống những món ăn đường phố mà hiếm có dịp được ăn khi đi chung với gia đình. Chúng tôi còn “chơi lớn” khi mua 100.000đ cá viên chiên để cho mọi người cùng ăn. Gần sát giờ di chuyển lại ra xe nhưng cá viên chiên vẫn còn nhiều, chúng tôi đã cố gắng ngồi ăn nhanh nhất có thể, còn nhờ cả anh Liêm là thủ lĩnh nhóm tôi ăn phụ. Về tới đất trại, chúng tôi được ăn cháo gà, ban đầu tôi không chào đón món ăn này lắm vì tôi không thích cháo, nhưng không thể ngờ là tôi lại ăn được món cháo ấy và tôi còn thấy nó rất ngon nữa cơ! Trên bàn chỉ có một con gà được chặt ra chia cho mọi người nhưng lại có tới 3 người đòi tranh nhau một quả tim gà – giờ nghĩ lại cảm thấy rất vui và buồn cười! Đêm đến, chúng tôi về lại phòng để ngủ, chuẩn bị cho một chuyến đi chơi vào ngày mai.
Sáng sớm hôm sau, chúng tôi được gọi dậy để tập thể dục bằng những bài hát sôi động để đánh thức những cơn buồn ngủ của tất cả mọi người. Chúng tôi còn được mở nhạc thiền để tịnh tâm lại. Sau đó chúng tôi đến nhà ăn để ăn sáng và về phòng thay đồ. Ngày hôm ấy, mọi người diện trên mình những chiếc áo bà ba đậm chất miền Tây. Những bộ áo nhiều màu được khoác lên khiến khung cảnh lúc ấy mới tuyệt đẹp làm sao. Điều tôi thấy đặc biệt nhất là tôi và em họ của mình là hai người duy nhất mặc đồ xanh lá đúng nghĩa vì có một số người chỉ mặc áo xanh ngọc chứ không ai mặc áo xanh lá hoàn toàn như chị em chúng tôi. Nhờ thế nên tôi có thể dễ dàng nhận ra em tôi ở đâu mà không cần nhìn mặt. Giờ khởi hành đã đến, chúng tôi lên xe để đi tới một khu rừng xinh đẹp mang tên Rừng tràm Trà Sư.
Trời lại đổ cơn mưa, chúng tôi nhanh chóng mặc áo mưa để tránh ướt và bắt đầu trải nghiệm rừng tràm. Tôi đã trải qua một trải nghiệm thiên nhiên tuyệt vời và mang về trong lòng những cảm xúc khó quên. Rừng tràm Trà Sư là một điểm đến nổi tiếng ở Cần Thơ, nổi bật với hệ sinh thái rừng tràm phong phú và sự đa dạng sinh học của khu vực sông nước Đồng Tháp Mười. Khi bước vào rừng tràm, tôi chìm đắm trong không gian yên bình, tiếng chim hót vang vọng và cảm nhận sự mát mẻ từ hơi thở của thiên nhiên. Cảm xúc đầu tiên là sự kích thích và háo hức khi được khám phá cảnh quan thiên nhiên hoang sơ và tuyệt đẹp của nơi này. Tôi được hòa mình vào những con đường mòn uốn lượn giữa rừng, ngắm nhìn những cánh đồng tràm xanh mướt và những dòng nước chảy róc rách qua từng gốc cây. Đồng thời trong tôi là cảm xúc thán phục trước sự hài hòa và cân bằng tự nhiên của cảnh quan rừng tràm. Đây là một nơi mà con người và thiên nhiên sống hòa hợp, nơi mà tôi cảm nhận được sự hiện diện và sức mạnh của mẹ thiên nhiên. Ngoài ra, tham quan Rừng tràm Trà Sư cũng giúp tôi hiểu rõ hơn về sự quan tâm và bảo vệ môi trường của cộng đồng địa phương. Tôi nghe được câu chuyện về sự nỗ lực bảo tồn và phát triển bền vững của khu vực, điều này đã khơi gợi thêm trong tôi sự ý thức về vai trò của mình trong việc bảo vệ và giữ gìn thiên nhiên.
Kết thúc chuyến tham quan Rừng tràm Trà Sư, tôi mang về trong lòng những cảm xúc sâu sắc về sự tuyệt vời và phong phú của thiên nhiên. Trở về đất trại, chúng tôi được tập lại bài nhảy “Anh Ba Khía” để chuẩn bị cho buổi tối biểu diễn. Đêm hội văn hóa của Tổng đoàn Sao Bắc Đẩu thật sự là một kỷ niệm, một trải nghiệm đáng nhớ, không chỉ bởi những hoạt động sôi nổi mà còn là vì không khí vui tươi và đầy cảm xúc. Khi màn đêm buông xuống, khắp sân rực rỡ màu sắc của ánh đèn, lung linh như một khu vườn cổ tích. Bốn tiểu trại được cầm những vật dụng cổ động khác nhau để cổ vũ, mỗi tiểu trại đều có nét độc đáo riêng, nhưng đều hòa quyện trong tinh thần văn hóa đậm đà bản sắc dân tộc. Tôi cảm thấy thật háo hức và mong chờ những tiết mục sắp diễn ra.
Đầu tiên là phần thi băng reo giữa các tiểu trại. Tiếng hô vang rộn rã, từng lời cổ vũ đầy nhiệt huyết như lan tỏa khắp sân, khơi dậy niềm tự hào và tinh thần đoàn kết của từng đội. Nhìn những gương mặt rạng rỡ, những nụ cười tươi tắn, tôi cảm nhận được sự phấn khởi và niềm vui lan tỏa trong mỗi người tham gia. Tiếp theo là phần trình diễn các vũ điệu đường phố cùng với những bái hát sôi động làm tăng thêm sự phấn khích tại đất trại. Những bước nhảy Chachacha uyển chuyển, điêu luyện kết hợp cùng nhạc nền sôi động đã khiến không gian trở nên rộn ràng, náo nhiệt. Tiếng vỗ tay, reo hò không ngớt, khán giả như bị cuốn theo từng động tác, từng nhịp điệu của các vũ công. Điệu nhảy “Lý ngựa ô & Ngựa ô thương nhớ” mang đậm nét truyền thống với trang phục bà ba và động tác nhảy nhẹ nhàng, duyên dáng khiến ai nấy đều say mê. Cả đất trại như chìm đắm trong những giai điệu vui tươi, êm ái, làm lòng người thêm rộn ràng, phấn chấn.
Không thể không nhắc đến màn nhảy ca múa nhạc với bài “Anh Ba Khía”. Những bước nhảy sôi động, khỏe khoắn cùng tiếng nhạc rộn ràng đã làm bừng lên tinh thần hào hứng trong mỗi khán giả. Tiếng hò reo, cổ vũ vang dội khiến không gian trở nên sống động và náo nhiệt hơn bao giờ hết. Chúng tôi tuy không có nhiều thời gian luyện tập và có những chỗ lúc nhớ lúc quên nhưng vẫn đạt được số điểm như ý. Đặc biệt, tôi rất tự hào khi được tham gia trình diễn thời trang với chủ đề về các loài hoa miền Tây. Mỗi bộ trang phục đều được thiết kế chu đáo, mang đậm nét đẹp của các loài hoa. Khi bước lên sân khấu, dưới ánh đèn rực rỡ, tôi cảm nhận được ánh mắt ngưỡng mộ và những tràng pháo tay không ngớt từ người xem. Đó thật sự là một khoảnh khắc đáng nhớ, khi tôi được hòa mình vào không gian văn hóa đầy màu sắc và ý nghĩa.
Kết thúc đêm hội văn hoá là buổi tiệc khuya với những món ăn đậm chất miền Tây. Bánh bò mềm mại, thơm ngon, bánh bao nóng hổi, đầy đặn, cùng các loại chè ngọt lịm, mát lạnh khiến tôi không thể cưỡng lại. Ngồi quây quần bên bạn bè, thưởng thức những món ăn dân dã, chúng tôi chia sẻ với nhau những câu chuyện vui vẻ, cùng nhau lưu giữ những kỷ niệm đẹp đẽ của đêm hội. Đêm hội văn hóa kết thúc trong niềm hân hoan, phấn khởi. Tôi cảm thấy thật may mắn khi được tham gia và trải nghiệm những khoảnh khắc đáng nhớ này. Những hoạt động, những tiết mục đã mang đến cho tôi nhiều cảm xúc, giúp tôi hiểu hơn về giá trị văn hóa và tinh thần đoàn kết của mọi người. Đêm hội không chỉ là dịp để vui chơi, mà còn là cơ hội để chúng tôi học hỏi, gắn kết và trân trọng những giá trị truyền thống quý báu của dân tộc.
Sáng ngày trại thứ tư, tôi được đánh thức để đi tập thể dục buổi sáng nhưng vì trời mưa nên chúng tôi được ngủ thêm cho đến giờ ăn sáng, sau đó là về phòng để chuẩn bị cho chuyến đi đến công viên nước Hải Đến và chợ Châu Đốc. Tiếng cười nói vang lên rộn rã, tạo nên không khí vui vẻ và phấn khích ngay từ lúc bắt đầu lên xe. Khi đến công viên nước Hải Đến, tôi bị choáng ngợp bởi không gian rộng lớn và các trò chơi nước. Dòng nước mát lạnh, những cầu trượt dài và các hồ bơi xanh ngắt như mời gọi chúng tôi tham gia. Tôi và các bạn nhanh chóng thay đồ và hòa mình vào làn nước mát. Chúng tôi cùng nhau trượt trên những máng nước cao, cùng nhau đùa giỡn trong hồ và tận hưởng những giây phút sảng khoái. Tiếng cười giòn tan, tiếng reo hò phấn khích vang vọng khắp nơi. Tôi cảm nhận được sự gắn kết và niềm vui chung của tất cả mọi người, một cảm giác thật tuyệt vời và đáng nhớ.
Sau những giờ phút vui chơi thỏa thích tại công viên nước, chúng tôi tiếp tục hành trình đến chợ Châu Đốc. Chợ Châu Đốc nổi tiếng với sự phong phú và đa dạng của các mặt hàng, từ đặc sản miền Tây cho đến các sản phẩm thủ công mỹ nghệ. Những con đường nhỏ hẹp, tấp nập người qua lại, những gian hàng bày bán đủ loại hàng hóa tạo nên một không khí sôi động và náo nhiệt. Chúng tôi tản bộ khắp chợ, thưởng thức những món ăn đặc sản như bánh bò, chè bưởi… Mùi hương thơm phức của những món ăn quyện trong không khí làm tôi không thể cưỡng lại. Kết thúc chuyến đi, chúng tôi trở về để chuẩn bị cho các trò chơi teamwork – teambuilding, buổi lễ đăng quang và tổng kết trại.
Buổi chiều hôm ấy tiếp nối bằng những hoạt động trò chơi teamwork đầy thử thách và hứng khởi. Chúng tôi, Tiểu trại 4 – Tiểu trại Nghĩa Tình, tham gia vào các trò chơi phối hợp như kéo co, chiếc vòng tình bạn,… Không khí vui tươi, tiếng cười nói, cổ vũ vang vọng khắp khu trại, tạo nên một bầu không khí sôi động và đoàn kết. Trong từng trò chơi, tôi cảm nhận được sự gắn kết giữa các thành viên, sự phối hợp nhịp nhàng và tinh thần đồng đội cao. Chúng tôi không chỉ cùng nhau chiến thắng những thử thách, mà còn cùng nhau học hỏi, chia sẻ và trưởng thành hơn. Mỗi nụ cười, mỗi giọt mồ hôi đều là những kỷ niệm quý báu mà tôi sẽ mãi ghi nhớ.
Buổi chiều dần chuyển sang tối, chúng tôi bắt đầu chuẩn bị cho lễ đăng quang và tổng kết trại. Sân khấu được trang trí lung linh với ánh đèn, cờ hoa rực rỡ. Tất cả mọi người đều diện lên người bộ đồng phục Sao Bắc Đẩu, háo hức chờ đợi giây phút quan trọng này. Tôi cùng các bạn hồi hộp chờ đợi tên mình được xướng lên trong buổi lễ. Lễ đăng quang bắt đầu với phần trao các đẳng cấp mới, vinh danh những thành viên đã có những đóng góp và thành tích xuất sắc. Khi tên tôi được xướng lên, tôi bước lên với niềm tự hào và hãnh diện khi đạt được đẳng cấp Hướng dương 2. Những giây phút đó thật sự xúc động khi tôi nhận được sự công nhận từ các thủ lĩnh và sự cổ vũ nhiệt tình từ bạn bè.
Tiếp đến là phần trao quà cho những Thủ khoa của các đẳng cấp. Dù tôi không đạt được danh hiệu này và có chút buồn, nhưng tôi vẫn cảm thấy hạnh phúc khi nhìn thấy niềm vui và sự phấn khởi của những người bạn đã đạt thành tích cao. Điều này khích lệ tôi phải cố gắng hơn trong tương lai. Điều đặc biệt năm nay là có tới hai chị thủ lĩnh đạt được Thủ khoa Hướng dương 3 và anh Văn Tây, Tiểu trại trưởng của tiểu trại tôi, đã thành công đạt được Thủ khoa Hướng dương 4. Một trong những khoảnh khắc đặc biệt là khi chúng tôi trao tặng bức tranh cho chú Nghĩa – chủ của Homestay Fami Nguyễn, người đã đồng hành và hỗ trợ chúng tôi suốt thời gian qua. Bức tranh mang đậm dấu ấn của tình bạn và sự tri ân, là lời cảm ơn chân thành của Tổng đoàn.
Cuối buổi lễ, mỗi thành viên đều nhận được một bình nước với nhiều màu sắc khác nhau như một món quà kỷ niệm đầy ý nghĩa. Những phụ huynh và thủ lĩnh được nhận những bình nước lớn hơn, thể hiện sự biết ơn và trân trọng đối với sự chăm sóc và hướng dẫn của họ. Buổi lễ kết thúc trong niềm vui và cảm xúc đong đầy, tôi cùng các bạn chụp thật nhiều ảnh kỷ niệm. Những hoạt động của buổi chiều và buổi tối đã tạo nên một kỷ niệm đáng nhớ, không chỉ là những giây phút vui vẻ, mà còn là những bài học về tinh thần đồng đội, sự cố gắng và lòng biết ơn. Tôi cảm thấy tự hào khi là một phần của Tổng đoàn Sao Bắc Đẩu và hứa sẽ luôn giữ vững tinh thần ấy trong mọi hành trình tương lai.
Trại hè Tổng đoàn Sao Bắc Đẩu năm nay đã để lại trong tôi biết bao kỷ niệm đẹp. Những ngày trại trôi qua thật nhanh, hôm nay đã là ngày cuối cùng. Buổi sáng thức dậy, chúng tôi cảm thấy một chút buồn vì phải sắp xa nơi này, nhưng đồng thời cũng hứng khởi vì hành trình hôm nay sẽ rất đặc biệt: tham quan chợ biên giới Tịnh Biên và chùa Bánh Xèo. Trước khi đi chúng tôi còn chụp một vài tấm hình làm kỷ niệm. Sau bữa ăn sáng đơn giản nhưng ngon miệng, chúng tôi thu dọn đồ đạc, sẵn sàng cho buổi tham quan cuối cùng. Những chiếc ba lô đầy ắp kỷ niệm được gói ghém cẩn thận, rồi cả đoàn lên xe hướng về chợ biên giới Tịnh Biên. Đường đi xuyên qua những cánh đồng lúa xanh mướt và những ngôi làng yên bình, cảnh vật miền quê Việt Nam hiện lên thật bình dị và đẹp đẽ.
Khi đến chợ Tịnh Biên, tôi không khỏi ngạc nhiên trước sự phong phú và sôi động của nơi đây. Chợ nằm gần biên giới Việt Nam – Campuchia, là nơi giao thoa văn hóa và buôn bán sầm uất. Những gian hàng đầy màu sắc bày bán đủ thứ, từ quần áo, đồ gia dụng đến các loại thực phẩm đặc sản. Tôi và các bạn cùng nhau tham quan, mua sắm và thưởng thức những món ăn đường phố độc đáo. Tôi mua một con gấu bông cho tôi và một loại dầu để hít tránh viêm xoang cho ba mình. Khi tham quan xong, chúng tôi gặp lại các anh chị thủ lĩnh và ăn uống nghỉ ngơi trước khi đi tới chùa Bánh Xèo. Đây là một ngôi chùa nổi tiếng không chỉ bởi kiến trúc đẹp mắt mà còn bởi những chiếc bánh xèo ngon tuyệt. Chùa nằm trên một ngọn đồi nhỏ, bao quanh là cây cối xanh tươi và không khí trong lành. Chúng tôi được tham quan các gian thờ, nghe những câu chuyện lịch sử thú vị về ngôi chùa và đạo Phật. Sau đó, tất cả cùng nhau thưởng thức bánh xèo – món ăn dân dã nhưng đậm đà hương vị miền Tây. Những chiếc bánh giòn rụm, vàng ươm, chấm cùng nước mắm chua ngọt, thật sự ngon miệng và khó quên. Tôi mua được hai chiếc móc khóa cho tôi và mẹ mình, tôi biết mẹ thích màu xanh lá nên liền mua cho mẹ một cái móc khóa màu xanh lá rất đẹp tại ngôi chùa này.
Buổi trưa, chúng tôi được ghé vào một nhà hàng để ăn uống. Vừa ăn, chúng tôi vừa trò chuyện và ngồi chờ để chuẩn bị lên xe đi về. Dù ai cũng lưu luyến nhưng đều cảm thấy hạnh phúc và hài lòng với những trải nghiệm đã có. Chuyến đi này không chỉ giúp tôi học hỏi được nhiều điều mới mẻ, mà còn gắn kết tình bạn, tình đoàn kết giữa các thành viên trong đoàn.
Kỳ trại hè tại Tổng đoàn Sao Bắc Đẩu đã khép lại, nhưng những kỷ niệm và bài học từ chuyến đi sẽ mãi mãi khắc sâu trong tâm trí tôi. Tôi hứa sẽ trở lại với một bãi biển xinh đẹp mà thầy Toàn đã hẹn vào mùa hè năm sau, để tiếp tục hành trình khám phá và trải nghiệm những điều tuyệt vời cùng các bạn.