NHỮNG NHÀ GIÁO DỤC VIÊN CỘNG ĐỒNG – Anh Ngô Công Dũng

NHỮNG NHÀ GIÁO DỤC VIÊN CỘNG ĐỒNG
Anh: Ngô Công Dũng
– – – – – – – – – –
TÌNH THƯƠNG NHO NHỎ GIỮA THẾ GIỚI TO TO
Tác giả: Phạm Bùi Trúc Mai
Giữa những ngày tháng bộn bề, tất bật với cuộc sống, vào những ngày cuối tuần, người ta thuờng hay tìm cho mình những “chốn nhỏ” riêng biệt, tìm những nơi “chữa lành tâm hồn”, cách biệt với thế giới ồn ào xung quanh. Thế nhưng đối với các anh chị thủ lĩnh và các bạn thành viên sinh hoạt tại Tổng đoàn Sao Bắc Đẩu, chúng tôi lại không như thế. Cứ mỗi tuần đều đặn đến tối thứ bảy là trong chúng tôi đều rạo rực, háo hức đến lạ thường vì sau một tuần đầy mệt mỏi, chúng tôi lại được gặp nhau, trao cho nhau những lời chào, từng cái ôm, nụ cười, ánh mắt thân thương.
Và không chỉ mỗi thủ lĩnh trẻ chúng tôi, các thành viên Ban chủ nhiệm, thành viên danh dự cũng nôn nao không kém. Họ không chỉ vui vì gặp nhau mà đôi khi họ vui vì họ đã cống hiến hết mình cho cộng đồng, cho xã hội. Có lẽ các anh chị sẽ không thể nào không biết đến một người chú luôn đến sớm nhất sân, luôn là người mở cửa kho và cùng các bạn thủ lĩnh nam đẩy xe đồ ra khỏi kho. Đó chính là chú Ngô Công Dũng – thành viên danh dự của Sao Bắc Đẩu Bắc Tao Đàn.
“Có rất nhiều việc tựa như gió thoảng mây bay. Chỉ cần trân trọng những gì mình đang có, chúng ta mới không phải nuối tiếc trong cuộc sống” – Trích từ quyển sách “Đừng lựa chọn an nhàn khi còn trẻ”. Tôi trân trọng những gì chú đã và đang làm cùng lớp trẻ chúng tôi. Chú chắt chiu từng chút một tình cảm của mỗi người, nâng niu và nuôi dưỡng những tình cảm yêu thương đó ngày một lớn dần. Để giờ đây, chẳng việc gì có thể giành lấy buổi sáng chủ nhật của chú bên Đại gia đình Sao Bắc Đẩu.
Tôi và chú thường hay ngồi lại và trò chuyện cùng nhau. Đôi khi chú thường hay kể về những câu chuyện xung quanh cuộc đời chú. Chú bảo: “Dù công việc chú có bận như thế nào đi chăng nữa, nhưng đến Chủ nhật mỗi tuần chú vẫn sẽ luôn dành thời gian để ra sân sinh hoạt cùng các bạn nhỏ.” Và đúng thật như thế, cứ đều đặn 4 giờ sáng Chủ nhật hàng tuần là chú gửi cho tôi một tấm hình chú đang ở công viên Tao Đàn với đoạn nội dung mà nếu đọc lướt sẽ có phần khó hiểu: “DUNG đã đén san, đang noi chuyen cùng bao ve” (Dũng đã đến sân, đang nói chuyện cùng bảo vệ). Tôi cũng thường hay thắc mắc rằng, chẳng biết hôm nào chú cũng đến sân sớm như vậy để làm gì nhỉ, chú cũng chỉ cười hiền mà nói: “Người già mà con, không ngủ được nhiều. Với cả sáng sớm thì đạp xe đạp xung quanh cũng thư giãn đầu óc mà.” Chỉ những chi tiết ấy thôi mà phần nào tôi đã nhìn thấy được chú đã dành tình thương của mình nhiều như thế nào đối với sân chơi cộng đồng này rồi.
Dẫu là vậy, cuộc sống đôi khi lại chẳng như ta mong muốn. Đôi lúc thấy chú cứ trầm ngâm, ít nói nhưng khi hỏi đến, chú vẫn luôn tươi cười và nói “chẳng sao”. Chú là người rất coi trọng tình nghĩa, chú luôn chủ động đến chào và bắt tay thầy Toàn vì chú nói rằng thầy luôn đối xử với chú rất tốt và giúp chú rất nhiều.
Đối với các bạn nhỏ ở Bắc Tao Đàn, chú cũng giống như một người thầy vậy, luôn ân cần, nhỏ nhẹ nhưng đôi khi lại có phần nghiêm khắc, chính trực. Chú luôn là người đứng ra chào đón và dẫn dắt các bạn đến sân sinh hoạt. Chú nhắc nhở các bạn phải thắt dây giày, chỉnh dây nịt, hay thậm chí là chú cần mẫn đến chỗ từng bạn để chỉnh trang nón, dây đeo, caravat polo cho các bạn thật tươm tất để tiến hành lễ chào cờ.
Dù không đứng ở nơi bảng đen, phấn trắng nhưng đối với tôi cũng như các bạn nhỏ, những câu nói, kinh nghiệm của chú đều là những bài học, hành trang để chúng tôi bước vào đời. Và nhân dịp ngày 20/11 sắp đến gần, con chúc chú Dũng luôn có thật nhiều sức khỏe để có thể đồng hành với Tổng đoàn thêm nhiều năm nữa, để luôn xứng danh là “nhà giáo dục viên cộng đồng”.
Chia sẻ bài viết lên:
Đóng