NƠI LƯU LẠI HỒI ỨC THANH XUÂN – CHÂU HUỲNH NAM PHƯƠNG

Ngồi ngẫm nghĩ lại, đại gia đình Sao Bắc Đẩu đã cùng tôi vẽ nên rất nhiều kỷ niệm đẹp trong suốt bốn năm trời. Nhưng thử hỏi trước sự trôi qua quá nhẹ nhàng nhưng cũng rất khắc nghiệt của thời gian sẽ còn lại bao nhiêu kỷ niệm vẫn khắc sâu trong lòng mỗi chúng ta?

TRẠI HÈ SAO BẮC ĐẨU

NƠI LƯU LẠI HỒI ỨC THANH XUÂN

Họ và tên: Châu Huỳnh Nam Phương

Tiểu trại 1: Văn Lang

Ngồi ngẫm nghĩ lại, đại gia đình Sao Bắc Đẩu đã cùng tôi vẽ nên rất nhiều kỷ niệm đẹp trong suốt bốn năm trời. Nhưng thử hỏi trước sự trôi qua quá nhẹ nhàng nhưng cũng rất khắc nghiệt của thời gian sẽ còn lại bao nhiêu kỷ niệm vẫn khắc sâu trong lòng mỗi chúng ta? Có lẽ với tôi và với tất cả trại sinh của tổng đoàn Sao Bắc Đẩu đều không thể quên được những ngày trại ý nghĩa và bổ ích trong suốt mười một năm qua.

Trước ngày đi trại, trong ngôi nhà bé nhỏ của gia đình tôi dường như có việc gì đó quan trọng và kì lạ lắm. Mọi người tất bậc chuẩn bị đồ đạc cho kỳ trại lần này của tôi một cách thật chu đáo. Tôi thì luôn miệng hỏi: “Ba ơi, thuốc cảm để ở đâu vậy?”, “Mẹ ơi, có cần đem theo mền không ạ?”. Tối hôm đó, tôi sống trong tâm trạng háo hức, nôn nao. Bao nhiêu suy nghĩ tưởng tượng về ngày mai cứ xuất hiện trong đầu tôi.

“Ai suốt năm gắn học vươn lên, suốt năm gắn chăm ngoan,

bao lâu chúng ta chưa đi trại hè? – Em!

Thôi lắng lo gắn lại em ơi, chúng ta nhất định vui chơi,

lên xe lăn bánh Vũng Tàu gọi mời! – Hey!”

Và rồi ngày đó cũng đến, sáng hôm sau, chúng tôi có mặt tại nhà văn hóa Thanh Niên vào lúc bốn giờ sang. Vào giờ này, mọi người vẫn còn đang say giấc, ông mặt trời vẫn chưa ló dạng nhưng tinh thần của hơn 180 trại sinh chúng tôi vẫn đầy phấn khởi, hăng say và sẵn sàng cho một kỳ trại tuyệt vời phía trước. Sau khi được các anh chị trao thẻ ansin, chúng tôi chính thức trở thành những trại sinh của kỳ trại Huấn Luyện và nâng bậc lần XI tại Vũng Tàu. Tiếp đó, từng hàng một lên xe đi đến đất trại, nơi có cát trắng biển xanh và các trò chơi vận động đang chờ đón chúng tôi. Khi xe bắt đầu lăn bánh, tôi nghĩ rằng nó sẽ im ắng lắm nhưng tôi đã sai  khi các bài trại ca lần lượt vang lên, hòa vào đó là tiếng hát, tiếng nói cười rôm rả của các bạn.

Chiếc xe ngừng lăn bánh, bây giờ trước mắt tôi là một bãi cát trắng và làn nước trong xanh của biển Vũng Tàu. Sau khi sắp xếp đồ đạc cá nhân vào khu vực tiểu trại, chúng tôi vào nhà ăn để ăn trưa ngay. Nó không ồn ào, hấp tấp như tôi tưởng mà rất trật tự, nghiêm túc. Mười người chúng tôi lớn có nhỏ có, cùng ngồi chung một bàn, ăn chung một măm cơm, anh chị lớn gắp đồ ăn cho em nhỏ, rót nước giùm em, mọi người nói chuyện vui vẻ với nhau, đó là điều làm tôi cảm giác như chúng tôi là một gia đình, cảm thấy rất ấm áp. Ăn trưa xong, chúng tôi thay đồ và tiến ra biển để cùng tham gia trò chơi vận động trên cát. Mọi người cùng nhau cố gắng để có thể mang về chiến thắng cho tiểu trại mình. Vừa xem các bạn tiểu trại mình chơi chúng tôi vừa cổ vũ cho các bạn: “Tiểu trại 1, cố lên! Văn Lang, cố lên!…” Ôi, vui biết mấy! Không những được vui chơi, chúng tôi còn được hòa mình vào làn nước trong xanh và mát mẻ của vùng biển Vũng Tàu. Chơi được một hồi thì chúng tôi phải đi thay đồ để chuẩn bị cho lễ Khai mạc trại. Buổi lễ tuy trang nghiêm nhưng sau đó thầy Toàn đã khiến cho bầu không khí vui nhộn hơn nhờ những câu nói dí dỏm của thầy. Kết thúc lễ khai mạc, cả bốn tiểu trại cùng nhau thi nấu chè và ngồi thưởng thức những bát chè do chính tay các ba mẹ nấu( Ngon quá!).

 Không khí của buổi sáng ngày trại thứ hai dường như được khuấy động bằng những bài thể dục hành động. Không còn những giương mặt ngáp ngủ, phờ phạt nữa mà thay vào đó là nụ cười tươi để chuẩn bị cho ngày hôm nay. Tiếp theo chúng tôi đã đi đến khu di tích lịch sử Minh Đạm. đây để nhớ đến sự hy sinh của bao người vì đại cuộc, cũng như thêm ngưỡng mộ đến sự quả cảm và mưu trí của thế hệ đi trước. Trở về “nhà”, chúng tôi lại tiếp tục chơi các trò chơi đồng đội để giành các giải nhất nhì ba và khuyến khích.Và cuối cùng, cũng đến Đêm hội Văn hóa – Lửa trại. Đầu tiên là thi băng reo tiếp theo đó là nhảy cổ động, khiêu vũ, ca múa nhạc và cuối cùng là biểu diễn thời trang. Sau đó, chúng tôi quay quanh đám lửa bập bùng, “quẩy” hết mình bên ánh lửa đó , nhớ lại những kỉ niệm chúng ta đã cùng nhau tạo ra để lưu vào dòng kí ức của tuổi trẻ. Thế là lại hết một ngày trại nữa, chúng tôi nằm bên nhau nghe từng đợt gió biển thổi vào và từ từ chìm vào giấc mộng.

Vẫn là những bài thể dục hành động vào buổi sáng sớm để đánh thức chúng tôi sau một đêm dài. Sau đó thì bắt đầu hành trình trò chơi lớn, tiểu trại tôi đã hoàn thành xuất sắc ở cả bốn trạm. Rồi chúng tôi lại đi ra bãi cát trắng để chơi trò chơi và tắm biển. Đến tối, chúng tôi làm lễ đăng quang cho các bạn tham gia thi nâng bậc và làm lễ bế mạc trại. Các bạn đeo trên mình những đẳng cấp mới để thấy mình chững trạc hơn, trưởng thành hơn và có trách nhiệm hơn trong lễ đăng quang. Trong lễ bế mạc tôi đã nhìn thấy những giọt nước mắt tên giương mặt của nhiều bạn. Có lẽ họ cảm thấy tại sao một kỳ tại lại trôi qua nhanh như vậy, không để họ tiếp tục viết nên những trang kí ức của họ. Sau khi làm lễ chúng tôi cùng ngồi lại ăn liên hoan theo từng tiểu trại. Ngồi kể lại kỉ niệm trong những ngày trại qua cho nhau nghe trong tiếng cười rôm rả đến khuya. Vui ơi là vui!

Và ngày trại cuối cùng cũng đã đến (Sao lại nhanh như vậy?), chúng tôi ghé thăm biển Vũng Tàu lần cuối, cùng nhảy bài Té nước trong từng đợt song rì rào. Vậy là tôi phải nói tạm biệt nơi này sau bao ngày gắn bó, tạm biệt con người nơi đây, tạm biệt bãi cát trắng, tạm biệt từng con sóng và tạm biệt Vũng Tàu thân yêu.

Cuộc vui nào cũng có lúc tàn, chúng tôi chia tay trong luyến tiết, cảm thấy nó sao lại ngắn như vậy. Nhưng nhờ có những kỳ trại như thế này tôi mới có thể trưởng thành hơn rất nhiều và có thêm cho mình những kĩ năng bổ ích. Sau này khi trưởng thành, mở ra những bức ảnh của bản thân ngày xưa mới không cảm thấy hối tiết vì đã không lãng phí tuổi thanh xuân của bản thân.

 …Hãy nhớ lấy những ngày trại vui sẽ mãi là những kỉ niệm của tuổi thơ…

Chia sẻ bài viết lên:
Đóng