SAO BẮC ĐẨU VÀ NHỮNG TẤM GƯƠNG

SAO BẮC ĐẨU VÀ NHỮNG
TẤM GƯƠNG

 HOÀNG NGUYỄN KIỀU
NGÂN

Thủ lĩnh Nhóm
sao Thiên Vương

                                                             

Ra đời từ 7/2007 đến nay, Tổng đoàn Sao
Bắc Đẩu đã đi qua một chặng đường 5 năm đầy gian lao, thử thách, cũng là 5 năm
Tổng đoàn trưởng thành và phát triển vững mạnh; từ một câu lạc bộ nhỏ với vài
chục thành viên trở thành mô hình Sinh hoạt cộng đồng tiêu biểu cho thanh thiếu
nhi tại thành phố Hồ Chí Minh, thậm chí là cả nước, với số lượng thành viên lên
tới hàng ngàn.

Cũng như một ngôi nhà được xây nên từ những
viên gạch, sự lớn mạnh của Tổng đoàn Sao Bắc Đẩu qua 5 năm gầy dựng không phải
do công sức của bất kỳ cá nhân nào, mà đó là sự đồng lòng, tâm huyết, nỗ lực, mồ
hôi của rất rất nhiều thành viên đã gắn bó và gánh vác trên vai mình trách nhiệm,
tình thương, lý tưởng sống đẹp, cống hiến cho Tổng đoàn, cũng là cống hiến cho
một tương lai hoàn thiện hơn của thanh thiếu nhi thành phố mang tên Bác. Với
tôi, đó là những tấm gương đẹp mà mỗi lần soi vào tôi không khỏi mỉm cười hạnh
phúc và tự hào.

Nhắc đến Tổng đoàn Sao Bắc Đẩu, người đầu
tiên chúng ta nghĩ đến không ai khác chính là người anh cả tài ba của Tổng
đoàn, thầy Huỳnh Văn Toàn. Người ta biết đến thầy như biết đến một ông “Vua trò
chơi” với nụ cười hồn hậu, ấm áp, người đã giữ lửa và truyền lửa cho bao thế hệ
thanh niên. Người ta cũng biết đến thầy như một người thầy bản lĩnh, tài năng,
người đã lèo lái, định hướng để Tổng đoàn Sao Bắc Đẩu phát triển như ngày hôm
nay. Riêng đối với tôi, sự yêu mến và kính nể dành cho thầy còn nhiều hơn thế nữa.
Thầy không đơn giản là một người thầy, người anh, người truyền cho tôi những
khát vọng đẹp. Trong trái tim tôi, thầy chính là người thức tỉnh tôi trong những
năm tháng tuổi trẻ ngang bướng bồng bột. Thầy dạy cho tôi biết như thế nào là sống
đẹp, sống cao thượng, như thế nào để vươn lên khỏi những điều vụn vặt, nhỏ
nhoi, tầm thường, ích kỷ. Thầy dạy cho tôi hiểu như thế nào là Nhẫn, Nhẫn không
phải là nhường nhịn, không phải là thỏa hiệp, Nhẫn, đơn giản là biết đặt Cái
Tôi của Tập Thể lên trên Cái Tôi của Cá Nhân, thế thôi. Và thầy dạy cho tôi hiểu
thế nào là Tâm, cái Tâm của một con người cống hiến trong sáng; của một con người
biết sống, hiểu được giá trị sống, biết vui, thõa mãn và hạnh phúc với việc
mình làm; cái Tâm của một con người biết yêu thương con người, yêu thương tập
thể; của một con người dám nói – dám làm – dám chịu trách nhiệm. Thầy đã dạy
tôi từ một con nhóc bướng bỉnh, ích kỷ, luôn chỉ làm những điều mình cho là
đúng trở thành một Thủ lĩnh khiến thầy có thể yên tâm và tự hào. Tôi thực sự biết
ơn quá trình thay đổi, lột xác của bản thân luôn có thầy bên cạnh thương yêu,
dìu dắt như thế!

“Đằng sau sự thành công của một người
đàn ông luôn có hình bóng một người phụ nữ.” Và người phụ nữ đã thầm lặng hi
sinh để đổi lấy những thành công cho thầy tôi chính là cô, cô Hồng Hạnh. Mọi
người yêu mến cô vì cô là một người phụ nữ vén khéo, chu toàn; vì nụ cười hiền
hòa của cô mỗi sáng chủ nhật tại công viên Tao Đàn… Riêng tôi yêu quý cô còn vì
lẽ khác. Không yêu quý cô làm sao được, khi mà cô luôn là người gắn kết anh em
chúng tôi, giúp chúng tôi hiểu nhau hơn, sít lại gần nhau hơn. Bàn tay năm ngón
có ngón dài ngón ngắn, đại gia đình Sao Bắc Đẩu của chúng tôi mỗi người một
tính cách, trong công tác thỉnh thoảng không tránh được những va chạm là chuyện
bình thường. Những khi đó, bằng kinh nghiệm của một người từng trải và tấm lòng
của người chị lớn đối với những đứa em nhỏ dại, cô luôn cho chúng tôi những lời
khuyên thấu tình, đạt lý, để rồi chúng tôi chẳng những hiểu nhau mà còn quý mến
nhau hơn. Không yêu quý cô làm sao được, khi mà cô luôn dành thời gian để lắng
nghe những chuyện đời thường, những tâm sự vụn vặt của chúng tôi, và rồi ở bên
cạnh động viên, chia sẻ cùng chúng tôi trên những bước đường đời đôi lúc còn ngô
nghê, vụng dại. Người ta có thể yêu quý, thần tượng những vĩ nhân, những người
làm được những điều thật to lớn, vĩ đại… Riêng tôi, tôi hiểu được đâu là giá trị
chân thật xung quanh mình, và tôi yêu quý cô chính vì những điều giản dị, chân
thật như thế. Yêu quý cô, bởi đơn giản cô là một tấm gương mà tôi có thể soi
vào để chấn chỉnh và hoàn thiện mình hơn.

Trong cuộc sống, đôi khi chúng ta không
thể chỉ dùng mắt để nhìn, dùng tai để nghe mà còn phải dùng tim để cảm nhận. Ở
đại gia đình Sao Bắc Đẩu cũng vậy, có những điều không thể chỉ đánh giá qua vẻ
bề ngoài mà phải dùng cái tâm để quan sát, thấu hiểu. Tương tự, để có được Tổng
đoàn Sao Bắc Đẩu như ngày hôm nay là nhờ sự đồng lòng, chung sức của tất cả các
thành viên; bên cạnh đó còn có những đóng góp thầm lặng mà không phải ai cũng
biết đến. Hai cái tên Nguyễn Văn Hạnh Phúc và Nguyễn Thị Mỹ Phụng từ lâu đã
không còn xa lạ đối với các thành viên Sao Bắc Đẩu – Bắc Tao Đàn nói riêng cũng
như Tổng đoàn Sao Bắc Đẩu nói chung. Anh chị là hai trong số những thành viên đặc
biệt của Tổng đoàn, bởi đã gắn bó với Tổng đoàn trong một thời gian dài, cùng nắm
tay nhau xây dựng Tổng đoàn và xây dựng mái ấm hạnh phúc của riêng mình. Tâm
huyết mà anh chị dành cho gia đình Sao Bắc Đẩu có lẽ không ai không biết, bởi mỗi
sáng chủ nhật, anh chị luôn là những thành viên có mặt tại Tao Đàn sớm nhất và
cũng là những thành viên tham gia sinh hoạt đều đặn, tích cực nhất. Thế nhưng, ít
ai biết được rằng, đằng sau những giọt mồ hôi và nụ cười rạng rỡ của hai anh chị
tại công viên Tao Đàn mỗi chủ nhật là rất nhiều những công việc lặng thầm không
tên mà hai anh chị đã lặng lẽ đóng góp cho Tổng đoàn. Sao Bắc Đẩu sinh hoạt vào
sáng chủ nhật hàng tuần, tuy nhiên, để Tổng đoàn hoạt động tốt thì trong tuần
có rất nhiều công việc cần phải giải quyết. Vì vậy mà Anh Phúc, chị Phụng đã hy
sinh những khoảng thời gian riêng tư của mình để luôn có mặt tại nhà thầy Toàn
lúc cần thiết, và đã đỡ đần thầy cô rất nhiều trong hoạt động của Tổng đoàn
cũng như trong cuộc sống thường nhật. Anh chị đã giúp tôi nhận ra bản thân mình
cần phải làm gì, không nên làm gì và những giá trị đích thực của công việc mình
đang làm.

Các anh em đến với Sao Bắc Đẩu, mỗi người
một tính cách, một hoàn cảnh, một cách đóng góp cho tập thể, nhưng đều giống
nhau ở một điểm, đó là mong ước cống hiến, khao khát sống đẹp và tấm lòng gắn
bó với đại gia đình này. Nếu như thầy Huỳnh Toàn gọi mỗi cá nhân là một viên gạch
góp phần xây dựng mái nhà Sao Bắc Đẩu thì đối với tôi, mỗi người là một bông
hoa, tuy hương sắc khác nhau nhưng tất cả đều xinh đẹp, tinh khôi và quyến rũ.
Tôi quý mến vợ chồng anh Minh, chị Phương khi mỗi sáng chủ nhật nắm chặt tay
nhau thật hạnh phúc ra Tao Đàn sinh hoạt cùng các em. Dù cuộc sống còn nhiều
khó khăn nhưng chưa từng thấy nụ niềm lạc quan và tình yêu trẻ nhỏ biến mất
trên gương mặt anh chị. Tôi quý mến nụ cười răng khểnh của chị Diệu Thảo, người
chị rất dịu dàng, tâm lý của chúng tôi. Tôi quý mến anh Thế Dự Phó Tổng trưởng
cao nhồng, ốm nhom đã ân cần dìu dắt tôi những bước đầu tiên tại Tổng đoàn Sao
Bắc Đẩu này. Tôi quý mến Bích Ngọc, Thục Kiêu, những người bạn đã luôn bên tôi
cùng khóc, cùng cười; khi tôi vấp ngã đứa thì nắm tay kéo tôi đứng dậy, đứa thì
cuống cuồng ngã theo. Tôi quý mến các anh chị thành viên danh dự, các anh chị
phụ huynh dù bận trăm công ngàn việc vẫn sắp xếp thời gian đến Tao Đàn cùng
chia sẻ những phần khó khăn, trách nhiệm mỗi sáng chủ nhật cùng chúng tôi. Tôi
yêu mến nội, ngoại với ánh nhìn trìu mến và những cái ôm thật ấm, đã cho tôi những
giây phút bình yên, hạnh phúc. Tôi yêu mến các anh chị, các bạn thành viên Ban
chủ nhiệm, Ban huấn luyện với cái tâm sạch sẽ, đã cống hiến, phấn đấu quên
mình. Tôi yêu mến các em thành viên Chòm sao, Nhóm sao, Tiểu sao mỗi ngày một lớn
dần lên, trưởng thành hơn, cứng cáp hơn, yêu mái nhà chung này hơn. Ban chủ nhiệm
là tấm gương cho Ban huấn luyện; Ban huấn luyện, những người trực tiếp sinh hoạt
tại nhóm là tấm gương cho các em. Chính vì vậy mà những Thủ lĩnh chúng tôi luôn
dặn lòng phải sống tốt, không ngừng hoàn thiện bản thân để luôn là tấm gương thật
sáng cho các em thơ ngây của mình. Thế nhưng, ngược lại, các em cũng là những tấm
gương cho chúng tôi. Và tôi đã học từ các em sự hồn nhiên, yêu đời; sự bao
dung, vị tha, thành thật; cho đi mà không cần nhận lại, chia sẻ mà không cần mục
đích…

“Cho đi mà không cần nhận lại; chia sẻ
mà không cần mục đích.” Sao Bắc Đẩu của tôi là như thế đó, nơi mà tôi có thể cống
hiến, có thể quên mình, nơi cho tôi những trải nghiệm quý giá không nơi nào có
được, nơi mà tôi có thể soi mình vào những tấm gương để không ngừng răn dạy,
rèn luyện bản thân ngày một tốt hơn, hoàn hảo hơn.

5 năm Tổng đoàn Sao Bắc Đẩu thành lập,
cũng là 5 năm tôi gắn bó với mái nhà chung này. Chặng đường 5 năm không phải là
quá dài, cũng không thật ngắn, nó đủ để tôi hiểu thêm về cuộc sống, biết đặt
tình yêu, niềm tin đúng chỗ và sống có ích. 5 năm qua với bao buồn vui, kỷ niệm,
gắn bó, sẻ chia,… và sẽ còn nhiều, nhiều lần 5 năm nữa. Các lớp thành viên sẽ dần
trưởng thành, sẽ có những anh em bay xa, sẽ có những người ở lại, sẽ có thêm
nhiều thành viên mới. Nhưng tôi tin rằng, các anh em cũng đều như tôi, luôn tâm
niệm lời dạy của thầy – “nắng với gió không phai tình bạn, bao con tim chung sức
vững vàng”, và rồi mỗi chúng ta sẽ “luôn hướng về gia đình mãi mãi yêu thương”.

Nơi nào cho ta tình thương, lòng tin, trưởng thành,
nơi đó là GIA ĐÌNH.

Người
đăng:
 Nguyễn Thị Mỹ Phụng – Thủ lĩnh Sao Thủy 

Chia sẻ bài viết lên:
Đóng