TẢN MẠN MÙA XUÂN 2024 |
TẾT VÀ GIA ĐÌNH
Trần Ngọc Nhã Chi – Thủ lĩnh Sao Bắc Đẩu Đông Tao Đàn
“Đường về nhà là vào tim ta
Dẫu nắng mưa gần xa.
Thất bát, vang danh
Nhà vẫn luôn chờ ta.
Đường về nhà là vào tim ta
Dẫu có muôn trùng qua.
Vật đổi, sao dời
Nhà vẫn luôn là nhà.”
(“Đi về nhà” – Đen Vâu x JustaTee)
Ca khúc trên ra đời vào khoảng những tháng đầu tôi vào năm nhất đại học. Thú thật ban đầu tôi chỉ ấn tượng với bài hát vì giai điệu bắt tai và vì sự góp mặt của những nghệ sĩ mình yêu thích. Tuổi trẻ mà! Thích bay nhảy, nhiều lúc chỉ muốn rời xa vòng tay của gia đình để được tự do làm điều mình thích, đôi khi gọi là “đánh liều” để được thử những điều mới mẻ. Thế nhưng, khi đã dần va chạm với cuộc sống, chạm tay đến những góc tối nhưng cũng may mắn thoát ra được, càng về sau tôi mới cảm thấy xúc động và thi thoảng bật khóc khi nghe bài nhạc cất lên. Chắc có lẽ, dần dần tôi mới nhận ra gia đình đóng vai trò quan trọng như thế nào trong cuộc sống của tôi.
Gia đình là nơi bên ta khi gặp khó khăn, là nơi sẵn sàng dang tay ôm lấy ta những lúc ta yếu lòng. Gia đình cũng là nơi bao dung cho mọi lỗi lầm và không quay lưng cho dù ta có làm gì sai. Ra đời, gặp nhiều người, nhiều câu chuyện, sau tất cả nó khiến tôi phải quay về với cốt lõi: một sự tự hào. Tôi tự hào vì gia đình đã cho tôi một nền tảng tốt không chỉ về học tập mà còn về nhân cách. Thế nên, thật tự hào khi những đức tính tốt được ông bà, ba mẹ dạy từ nhỏ đã giúp bản thân không sa ngã theo những cám dỗ và vẫn đối xử đẹp với đời dù đôi khi cũng gặp vài chuyện rắc rối.
Mùa Tết năm nay, tôi chọn gắn bó với gia đình nhiều hơn. Tôi ngồi dán hoa mai vào từng chiếc nón lá, treo bao lì xì cho những góc trong chiếc quán nhỏ xinh của gia đình. Tết này khách của ba mẹ, khách của quán ghé đến, họ xúng xính áo dài chụp hình bên những tiểu cảnh “cây nhà lá vườn” và tấm tắc khen. Thấy mẹ cứ khoe có hai đứa con gái hỗ trợ phần trang trí, tôi thấy hơi ngượng ngùng nhưng cũng rất vui sướng trong lòng. Tôi cũng phụ bà nội trong những ngày cúng kiếng. Dù không phải là người giỏi nấu nướng, nhưng được bày biện những món ăn trên mâm cơm bên cạnh sự hướng dẫn của bà nội, thỉnh thoảng chọc cho bà nội cáu lên bằng những câu đùa vô tri, khoảnh khắc ấy thật sự rất hạnh phúc.
Rồi tôi dành thời gian đưa bà nội đi thăm hỏi họ hàng. Rất lâu rồi tôi mới có dịp gặp lại những cụ ông, cụ bà trước đây đã từng ẵm bồng tôi từ khi tôi còn là một đứa bé nhỏ xíu. Giờ đây, có cụ giờ đã ở độ tuổi cửu tuần, chỉ nằm được một chỗ, mọi sinh hoạt phải nhờ cậy vào con cháu. Cũng có cụ trông giống y hệt ông nội tôi từ ngoại hình cho đến phong thái và giọng nói từ tốn, khiến tôi bất giác phải cầm lấy tay cụ mà nâng niu. Nhìn các cụ, tôi thấy sao mà yêu thương quá, và cũng thật hạnh phúc khi bà tôi vẫn còn khoẻ mạnh để tham gia vào những chuyến đi chơi xa cùng đại gia đình, và còn minh mẫn để thi thoảng cằn nhằn sự bừa bộn, bầy hầy của mấy đứa cháu.
“Tết về thành phố, Tết đến miền quê,
Tết sang để ta cùng nhau gần kề
Gần kề để thấy ta vẫn ở đây
Vui cười mạnh khoẻ trong tay…
Tết ổn là sao? Tết vui là sao?
Là mình sum vầy và cùng có nhau
Gia đình vẫn đó, sức khoẻ ta có
Thế thôi là Tết ổn rồi!”
(“Tết ổn rồi” – Bùi Công Nam)
Dẫu biết là thời gian không thể ngừng lại, cuộc sống thì hối hả, con người cũng phải vội vàng theo, nhưng tôi luôn muốn ôm lấy hết những khoảnh khắc đẹp bên gia đình. Tôi cầu chúc cho những người thân yêu bên cạnh tôi luôn nhiều sức khoẻ, gia đình chúng ta luôn ở bên nhau và trong mái ấm luôn đầy ắp tiếng cười. Niềm hạnh phúc lớn nhất trong đời, với tôi, chỉ có thể là gia đình mà thôi