TIỂU TRẠI 2 MÃI MÃI TRONG TIM TÔI
Lê Đoàn Như Thuỷ –
Chòm sao Thiên Long –
Tiểu
trại 2 – Sông Serpôk
“Khắp
phố phường tiếng ve kêu hè hè hè
Và
trong những tàn lá ve kêu hè hè hè….”
Thấm thoát đó, hè
về rồi cũng chóng qua mau thôi. Hè mang làn hơi thở ấm nồng nàn của biển cả, lẫn
gió hắt của núi rừng bạt ngàn, một mùa hè có những cơn nắng gắt hậm hực đến những
cơn mưa rào tí tách. Hè mang những nhộn nhịp của ve kêu, những xì xào tâm sự của
tán lá xanh tươi, những vẻ đẹp rực rỡ của những chùm hoa phượng góc sân trường.
Mùa hè đến từ khi nào nhỉ? Từ trong những dòng thơ ca trên những trang giấy trắng
tinh, từ lời hát sôi động nhịp nhàng, từ những báo hiệu sớm mai của thiên
nhiên. Hè đến, trái với mùa xuân bận rộn náo nhiệt, hè mang đến sự thoải mái,
thời gian thư giãn, nghỉ ngơi cùng bạn bè, gia đình, cũng là lúc thãnh thơi nhất.
Hơn thế nữa, hè đến với nơi có đại gia đình Sao Bắc Đẩu, gửi gắm nơi đất Trại Bản Đôn – Buôn Mê Thuộc – Dak Lak – một kì trại trên
cả tuyệt vời. Trại huấn luyện và nâng bậc lần 7 diễn ra thật thú vị, đầy nhiệt
huyết chứa đựng biết bao tình cảm và tiếng cười nói chan hòa với nước mắt, một
hành trình Tây Nguyên về với đại ngàn. Và với tôi, chỉ vỏn vẹn 4 ngày 4 đêm trại
nhưng Tiểu trại 2 lại thân thuộc và gắn bó với nhau như gia đình thứ hai của
tôi.
Sau một chặng đường dài ngập tràn lời
ca tiếng hát, chúng tôi đã đến với đất trại. Nơi đây bạt ngàn bao la một màu
xanh ngắt: xanh của đồng cỏ non mơn mởn, xanh của những tán lá um tùm, xanh của
nền trời bát ngát, xanh của dòng sông hiền hòa nước chảy, xa xa kia, màu xanh
mơn mởn của núi rừng còn phủ trong sương sớm. Tất cả hòa quyện với nhau làm nên
một bức tranh thiên nhiên tuyệt hảo. Chẳng mấy chốc, khung cảnh thơ mộng mang
toàn màu xanh ấy đã được “vẽ” nhiều màu sắc sinh động: màu của những mái lều,
màu của những lá cờ đầy màu sắc bay phấp phới …Tiếp đó, toàn trại nghỉ ngơi, ăn
uống và sinh hoạt theo từng tiểu trại. Đúng 13h00, toàn bộ tập trung tại sân khấu
đất trại để cùng làm lễ khai mạc. Tích te…tích te….tích te, hồi tù và của trại
trưởng – thầy Huỳnh Văn Toàn, cũng là lúc trại huấn luyện và nâng bậc lần 7 bắt
đầu, với chủ đề: SAO BẮC ĐẨU – HỘI NGỘ VÀ
TIẾP BƯỚC. Tiếng tù và vang vang khiến chúng tôi cảm thấy mạnh mẽ hơn hẳn,
và cũng chính từ giây phút này chúng tôi sẽ chính thức bước vào những thử thách
thật sự.
Sau lễ khai mạc, để giảm bầu không
khí nghiêm nghị , trò chơi vận động được diễn ra, với chủ đề: BUÔN LÀNG VUI VẺ: TRAI KHỎE – GÁI XINH,
như một thông điệp đến tất cả trại sinh: Sức khỏe, hẳn là quan trọng và là điều
hết sức cần thiết để tiếp tục hai ngày trại tiếp theo, vậy bạn đã có đủ sức khỏe
chưa !? Mở đầu là màn kéo co của các tiểu trại, bên nào cũng cố gắng kéo, níu,
chùn chân lại để không bị kéo về phía đối phương, cổ động viên hò hét cổ vũ,
chúng tôi cùng đếm nhịp: “2,3… Kéo..”, dường như chính giây phút ấy, tôi có cảm
giác như mấy mươi con người này đang nhập lại thành 1 cơ thể thống nhất, đúng
là “Đoàn kết là sức mạnh”, tay chúng tôi đỏ hằn lên vết của sợi dây, trán lấm tấm
mồ hôi, nhưng trên môi các bạn vẫn nở nụ cười, dù thắng dù thua: thắng thì cười
vì sự hãnh diện, nỗ lực của mình, còn thua thì cười vì mình phải cố gắng lên,
thua keo này ta bày keo khác. Tiếp đến là màn thi nhảy bao bố của các trại
sinh, có bạn té lăn lóc nhưng vẫn đứng lên cười khì khì, và cả các anh chị tiểu
trại trưởng, tiểu trại phó và phụ huynh cũng tham dự, Rồi đến trò Em đi trẩy hội,rồng rắn lên mây…Trong cái thắng lẫn cái thua, ai ai cũng đoàn kết
lại với nhau,chung sức tạo nên tiểu trại Sông Serpôk huyền thoại mạnh mẽ nhất. “Mưa rơi mặc kệ mưa rơi, trại ta thì vẫn vui
chơi hết mình”, các trò chơi diễn ra trong sự hò reo cổ động của hơn 180 trại
sinh cùng với phụ huynh và đại biểu. Tiểu trại nào cũng mong được chiến thắng,
kết quả là kết thúc trò chơi vận động thì tay chân, mặt mũi, quần áo các trại
sinh lấm lem hết cả, nhưng ai cũng vui vẻ và sung sức hơn. Toàn trại sau khi ăn
chiều và tập trung tại sân khấu chính để chuẩn bị cho đêm hội văn hóa đầy sắc
màu. Trời lại mưa kèm theo cơn gió nhè nhẹ của núi rừng Tây nguyên mang theo
hương nồm của dòng nước suối, tiếng hát cất lên, người đồng mình, đồng bào dân
tộc Bản Đôn. Những tiếng vỗ tay, tiếng
reo hò vang lên khi tiết mục của những người con núi rừng Tây Nguyên đại ngàn
mang đến, những điệu múa truyền thống với các động tác uyển chuyển nghệ thuật hấp
dẫn kèm theo những tiếng chiêng, tiếng kèn, tiếng sáo rộn rang vui tai khiến mọi
người ồ lên trầm trồ khen ngợi. Trời vẫn mưa, nào tưởng đâu đêm hội sẽ kết thúc
sớm, thế nhưng các nghệ sĩ núi rừng Tây Nguyên vẫn biểu diễn say sưa. Đáp lại tấm
chân tình đó, toàn bộ trại sinh lẫn ban quản trại vẫn không ngừng hò reo cổ vũ
nhiệt tình hơn. Các anh, các chị trong cùng tiểu trại lấy áo mưa, dù che chung
cho các em, chia thành từng nhóm nhỏ dưới cơn mưa, như người một nhà, cảm nhận
được sự ấm áp từ đại gia đình Sao Bắc Đẩu, gia đình Sông Serpôk huyền thoại nơi
núi rừng đại ngàn. Vì mưa ngày càng lớn, sợ sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe trại sinh
cho những hoạt động trại tiếp theo, tất cả trại sinh theo sự điều động của Tiểu
trại mình, trở về khu vực để sinh hoạt riêng. Chốt cho hôm nay, là món cháo gà
mà các trại sinh được thưởng thức. Cháo
mới từ bếp lên, hương thơm ngạt ngào phủ đến khứu giác: mùi thơm từ thịt, từ
hành phi, chao ôi nghe thôi cũng đã thấy ngon tuyệt rồi! Những bát cháo “du
hành” đến từng bạn, khói nghi ngút, nóng hổi, ăn thử ngon y chang cháo mẹ nấu.
Có vài bé nhỏ, rơm rớm nước mắt, có vẻ như nhớ nhà, hay nhớ những khi bệnh mẹ
thường nấu cháo cho ăn. Kết thúc một ngày chơi đùa lẫn học hỏi khá mệt nhưng rất
sung sức, các trại sinh trở về nghỉ ngơi, những gương mặt thiên thần đầy “khỏe
khoắn” đã chìm vào giấc ngủ, với những giấc mơ tuyệt vời. Bên ngoài, chỉ nghe
tiếng lá gọi nhau, tiếng gió thở, và cả tiếng bước chân của những anh chị trực
tiểu trại, trực giấc ngủ yên cho các trại sinh. Thế là ngày đầu tiên đã kết
thúc,nhanh thật đấy!
Hôm sau, mới tờ mờ sáng, tôi đã dậy,
nhẹ nhàng vệ sinh cá nhân và ra ngoài. Không khí ban mơi còn vương vấn mùi
sương sớm, trong lành và thoải mái hơn nơi thành phố xe cộ đông đúc rất nhiều.
Ngày thứ ba của trại đã bắt đầu. Một lúc sau, có tín hiệu báo thức, mọi người
nhanh chóng dậy và vệ sinh cà nhân, sau đó tập trung đi ăn sáng, khởi đầu cho
nhiệm vụ văn hóa – văn nghệ LỄ HỘI VĂN HOÁ – RỖN RÃ CỒNG CHIÊNG và
trò chơi lớn tiếp theo: HÀNH TRÌNH TÂY
NGUYÊN – ANH EM MỘT NHÀ. Những điệu nhảy cổ động , vũ hội hóa trang dân vũ,
ca múa thời trang dân tộc vùng Tây Nguyên tôn lên vẻ giản dị của người dân tộc
miền núi, cả cách sinh hoạt và làm việc của họ, cả sự dũng mãnh, mạnh mẽ như
voi, như hổ. Tiếng reo hò mãi chưa dứt, vỗ tay cổ vũ cho các tiểu trại của
mình. Kết thúc phần văn nghệ, các tiểu trại sẵn sàng cho phần trò chơi lớn đầy
thử thách phía trước. Đầu tiên là phần thi băng reo, đội nào cũng reo to, rõ,
cùng các động tác ngộ nghĩnh nhưng tôn lên khí thế hừng hực và chúng tôi đã SẴN
SÀNG!!. Trạm đầu là thi nấu cơm. Cơm được nấu trên bếp than, treo lủng lẳng
trên cán tre, tùy theo cách treo của mỗi đội và cách giữ thăng bằng, các đội nổi
lửa lên và bắt đầu vừa đi vừa nấu, vừa thổi sao cho cơm chín. Các đội xuất phát
đến từng trạm khác nhau. Tiểu trại hai đến với trạm tiếp theo, với 1 nhiệm vụ
chung cho toàn tiểu trại 3 nhiệm vụ riêng mỗi nhóm. Đầu tiên là kiểm tra quân số,
cho điểm danh và hô băng reo, sau đó tách ra 3 nhóm. Nhóm 1: Các động tác võ đi
săn của người miền núi. Anh Thế Thanh – Tiểu trại phó hướng dẫn các bạn nam các
động tác Hổ vồ, bắt hổ, ném lao…rất mạnh mẽ và khí thế, và cũng là một trong những
động tác thú vị nhất, hay nhất của 4 tiểu trại. Nhóm 2: Làm 2 bình rượu từ lá
cây và cây. Với bàn tay khéo léo của chị Nguyệt – Thành viên và sự hướng
dẫn tận tình, chị cùng các bạn trại sinh nhóm 2 của tiểu trại đã hoàn thành nên
một tác phẩm mang tính chất mĩ thuật. Cuối cùng là nhóm 3, hát một bài hát theo
tiếng dân tộc. Cô Nhàn, Chú Thế, là phụ huynh của tiểu trại 2, đã cùng biên đạo
bản hợp ca rất đặc biệt, đậm chất âm hưởng miền núi, hát lái giọng và cả đổi hết
hai chữ cuối bằng Tây Nguyên, theo âm:
“Bôn phương trơi ta vê đây ma Tây Nguyên
Không phân chia giọng noi Tây Nguyền
Cung năm tay ta kêt đoan mà Tấy Nguyến
Trao cho nhau những lời Tấy Nguyên…”
Sau đó, cả tiểu trại di chuyển sang
Trạm kế tiếp. Nhanh chóng hơn, lần này các trại sinh tiểu trại 2 đã biết xếp
hàng, giữ im lặng để điểm số. Nhiệm vụ tiếp theo lần này, toàn tiểu trại phải tự
mình làm ra mười món đồ chơi có thể mang đi suốt chặng đường như: chong chóng,
máy bay, nón, váy, thuyền, các con vật bằng các vật dụng đơn giản: giấy màu,
kéo, hồ, bong bóng, ống hút, giấy bìa cứng. Những vật dụng được chia nhỏ ra cho
từng nhóm, các bạn trại sinh nhanh chóng biến hóa dưới bàn tay mình thành những
món đồ chơi thú vị như ngôi sao từ ống hút, chong chóng từ giấy bìa cứng và ống
hút, hay bộ váy xinh đẹp bằng giấy bìa và trang trí bằng chút giấy màu, máy
bay, thuyền, ếch bằng giấy màu….Khi trưởng trạm kiểm tra đầy đủ, dặn dò mang
theo cẩn thận, cho tiếp một nhiệm vụ mang tính kĩ thuật: Các bạn lớn đi trước,
bốn người nắm tay nhau, chui qua thanh tre đặt ngang rồi xuống nhà sàn, chờ đỡ
các bạn tiếp theo, cứ như vậy cho hết hàng. Nhanh chóng, các bạn thực hiện theo
và xếp hang ngay ngắn, để đến đích là trạm cuối. Trạm cuối, là để thử thách sự
can đảm và sự đoàn kết giữa các thành viên trong tiểu trại với nhau: Một mặt,
các đội phải chọn ra một Già Làng, có cải trang, phải khiêng lên và bảo vệ khỏi
những trận bom nước từ làng khác tấn công, sao cho già làng không bị ướt. Mặt
khác, phải cử ra các người nam, người nữ dũng cảm cầm đạn nước đi tấn công các
làng còn lại. Các đội ngập tràn trong những quả bóng nước, ai cũng ướt để bảo vệ
Già Làng, ngập tràn trong tiếng gọi í ới, tiếng cười ha hả. Mặt trời đã lên đỉnh
đầu, cũng là lúc hội vui Trò chơi lớn tàn, mọi người về nơi nghỉ ngơi, vệ sinh
tắm rửa, ăn trưa, nghỉ trưa, và đúng 13h30, tập trung toàn đoàn, di chuyển lên
xe. Xe lăn bánh, đến địa điểm khám phá di sản buôn Đôn, thử thách, vượt Cầu
Treo, chụp hình và mua quà lưu niệm. Cầu treo dài, làm chắc nịt bằng tre hay
trúc, băng qua giữa dòng chảy xiết, đong đưa, đong đưa giữa những thân cây cao
to xung quang, những tán lá dày che phủ tạo nên bóng râm xanh mát.
Tối 24/07, đêm đăng quang, lửa trại
tình bạn và cũng là đêm cuối cùng trên đất trại Bản Đôn, mang nhiều cung bậc cảm
xúc nhất trong lòng trại sinh. Trong trang phục Sao Bắc Đẩu nghiêm chỉnh, các
trại sinh vừa hồi hộp khi nghe xướng danh quyết định công nhận các bậc nơ bướm,
hướng dương, vừa vui mừng khi được trao đẳng cấp. Các trại sinh bất ngờ khi được
các anh chị lẫn ba mẹ trao một phần quà nho nhỏ, kỉ niệm trại Trại Bản Đôn – Buôn Mê Thuộc – Dak Lak năm 2014. Các tiểu
trại nối nhau thành một vòng tròn lớn, cùng nhau đón chờ lửa trại nổi lên:
“5,4,3,2,1…xoẹt…bùm”, lửa trại nổi lên, tiếng nói tiếng cười hòa vào nhau :” Lửa cháy cháy lên ươm nồng biết bao hy vọng…Lửa
bập bùng tí tách tí tách, lửa hừng hực cháy sáng cháy sáng..” Qua ánh lửa đỏ
than hồng, có thể thấy rõ trên khuôn mặt các bạn trại sinh, một niềm vui trên cả
tuyệt vời, cũng có thể thấy nét buồn của sự luyến tiếc. Nhạc nổi lên, đây là những
bài dân vũ quen thuộc đây mà, các điệu nhảy nhịp nhàng được thể hiện chuyên
nghiệp, bài này nối tiếp bài nọ, thế mà vẫn chẳng có ai bị rối nhịp, tiếp đó là
những bài nói về Tây Nguyên đại ngàn với những điệu múa không ai giống ai. Vui
quá! Lửa tàn dần, toàn trại được thưởng thức những món đặc sản vùng núi: Bê
thui và các món phụ theo từng tiểu trại: nào là chè, chả giò, bánh kẹo,…tiểu trại
nào cũng có vẻ mệt mỏi rồi nên chỉ im lặng ăn uống cùng nhau, riêng tiểu trại 2
lại sung sức hơn hẳn hát hò, chơi trò chơi dưới sự “chỉ huy” của anh Thịnh – Tiểu
trại phó. Trên nền trời đen kia, chòm sao bò cạp sáng rực, những ngôi sao xung
quanh nhá sáng như những bóng pha lê treo lủng lẳng. Đêm nay sẽ có những tâm sự
thâu đêm đây, sẽ là một đêm khá dài, vì mai nữa thôi, đã là kết thúc cho kỳ trại,
cũng là kết thúc một mùa hè đầy nhiệt huyết để bắt đầu cho một năm học căng thẳng
sắp tới. Ngày trại thứ tư: TÔI YÊU TÂY
NGUYÊN ĐẠI NGÀN, kết thúc và chia tay Bản Đôn, hành quân tham quan thành phố
Buôn Mê Thuộc và bảo tàng Tây Nguyên – Dak Lak. Đến với bảo tàng, ta hiểu thêm
về con người, về lịch sử, về những di sản văn hoá của dân tộc Việt Nam. Từ thời
đồ đá, đồ đồng đến nay, biết bao sự thay đổi thú vị. Tiếp theo, đoàn xe lăn
bánh đến làng cà phê Trung Nguyên, tham quan quy trình sản xuất cà phê thượng hạng,
cùng nhau thưởng thức và nghỉ ngơi những hương vị cà phê đậm đặc của ngườiViệt,
hay kem, hay capuchino,…Cuối cùng là tham quan chợ Buôn Mê Thuộc, mua sắm, về
nhà hàng ăn chiều và di chuyển về thành phố Hồ Chí Minh.
Rồi cuộc vui nào cũng có lúc tàn phải
không các bạn, mới đây thôi mà tụi mình đã phải chia tay nhau. 4 ngày trại,
không quá nhiều nhưng đã để lại nhiều kỉ niệm thật đẹp nhỉ. 4 ngày cũng đủ để
ta cùng nhau vượt qua thử thách và thật sự là một đại gia đình.
“Mai chia tay bạn ơi có nhớ
Nhớ từng nụ cười trong ánh mắt thân quen
Mai đi xa bạn ơi có nhớ
Nhớ từng kỉ niệm tình bạn hôm nay…”
Tôi xin cảm ơn ban chỉ huy trại đã cho con một kì trại tuyệt vời. Tôi cảm
ơn những ba mẹ của tiểu trại hai, đã thay mặt ba mẹ chúng con, chăm sóc chúng
con từ mái tóc, đến sinh hoạt bình thường. Tôi cảm ơn bạn bè đã ở bên tôi lúc
tôi vui, lúc tôi buồn…Đến với kì trại lần này, dường như tôi đã bước thêm một
bước, lớn hơn một chút, học được thêm nhiều bài học thú vị trong cuộc sống.
“Gặp nhau đây, rồi chia tay…”
Tạm biệt trại, tạm biệt tiểu trại
2- sông Serpôk huyền thoại dũng cảm, bước vào năm học mới đầy thử thách, hẹn tất
cả chúng ta vào kì trại tiếp theo, những đứa con đại ngàn của đại gia đình Sao
Bắc Đẩu.
Tạm biệt tất cả nhé!
⊱❀M.Phụng – Admin❀⊰