TRẠI HÈ SAO BẮC ĐẨU – NƠI CHO TÔI NHIỀU KỶ NIỆM – NGUYỄN HÀ MỸ NHI

Cảm giác đầu tiên của ai đến Đà Lạt thường là sự nhẹ nhõm. Nó bắt đầu từ sau khi qua đèo Bảo Lộc. Tiểu trại có những trại dang tay ra một cách sung sướng: Ôi, nhẹ nhõm!

 

TRẠI HÈ SAO BẮC ĐẨU – NƠI CHO TÔI NHIỀU KỶ NIỆM

 

Người viết: Nguyễn Hà Mỹ Nhi

Đơn vị: Thành viên BHL Sao Bắc Đẩu Bắc Tao Đàn

Tiểu Trại 1 – Hoa Anh Đào

 

Năm nay chúng em lại được tham gia trại huấn luyện và nâng bậc lần 10 tại Đà Lạt. Một sự thích thú khi nhắc đến. Cảm giác sắp được đi trại luôn háo hức trên khuôn mặt của mỗi thành viên tiểu trại 1- tiểu trại Anh Đào.

Em cũng đã có một ngày tại trường Đoàn Lý Tự Trọng với những thủ tục khai mạc cùng các hoạt động trò chơi với các thành viên của tiểu trại Anh Đào.

10h tối cả tiểu trại tất bật chuẩn bị cho việc di chuyển Đà Lạt. Không khí rất tươi vui và náo nhiệt.

Cảm giác đầu tiên của ai đến Đà Lạt thường là sự nhẹ nhõm. Nó bắt đầu từ sau khi qua đèo Bảo Lộc. Tiểu trại có những trại dang tay ra một cách sung sướng: Ôi, nhẹ nhõm!

 

Đó chính là cảm giác chính xác nhất cho những trải nghiệm ở Đà Lạt này. Không khí trong veo, sự yên ắng, cái lạnh, tiếng nói nhẹ nhàng, những con đường lượn vòng vèo quanh các chân dốc, độ cao rải rác phố nhỏ nằm vắt vẻo giữa trời … là một cảm giác không bao giờ quên được, nhất là với trại sinh như chúng tôi. Chính nó là cảm giác chính cho người ta không cần biết đến những thứ gì thuộc về bon chen đời thường như ở Tp. Hồ Chí Minh. Trại mang lại bầu khí tập thể thật vui nhộn, mà những lần đi chơi riêng lẻ chúng tôi không có.

 

Đà Lạt nằm trong giọt kí ức nguyên lành như một phần thưởng của những cư dân vùng khác. Thời gian đầu của tôi cũng như thế. Khi tôi nằm trong lòng Đà Lạt với cuộc sống đời thường thì nơi đây cho tôi nhiều cảm xúc khác.

 

Ở đó, tôi trở lại không phải với nhịp ngựa xe đường phố ồn ào rôi rối mà tôi có dịp nhìn rõ hơn, kỹ hơn cái cảm giác “Vì sao” của người Sài Gòn. Ấy là cảm giác của một giờ hẹn đang đến mà đèn xanh đỏ chỉ bắt đầu ở chỉ số 50 giây. Còn nơi đây không có bóng dáng cảnh sát giao thông là điều đặc biệt được tiểu trại Anh Đào nhận ra.

 

Qua ba ngày trại, cuộc sống nhẹ nhàng, đường đi nước bước, mọi thứ dễ dàng hơn. Tôi quen dần với thời gian của cái lạnh, con phố yên lặng, và những giấc ngủ có thể đến sớm hơn và dậy trễ hơn … Những khi như thế, tôi lại nhớ đến lời nói của một người bạn, cũng là người dân xứ này, như một lời cảnh báo khi tôi mới lên phố núi: “Ngày nào tôi cũng phải tự nắm tóc mình kéo lên, kéo mình dậy thật sớm. Tôi sợ, mình sẽ bị cuốn vào cái nhịp điệu êm đềm và dễ chịu của phố núi, rồi một ngày nào đó mình sẽ sống chậm đi, sẽ dễ dãi và chấp nhận đứng lại khi mọi thứ đang dần lướt qua đi …”.

 

Ừ thì, đó là vài cảm giác rất riêng tư về “động lực cuộc sống”. Tôi đang đến và chia sẻ cùng đại gia đình Sao Bắc Đẩu với nơi này, tôi đã có cơ hội thử sức mình với các em , các thành viên trong các tiết mục văn nghệ, các trò chơi và những tấm hình kỉ niệm thật hạnh phúc.

 

Thời gian trôi qua mau, giờ chỉ còn những kỉ niệm. Chúng tôi những thủ lĩnh của Sao Bắc Đẩu lại trở về với công việc đời thường, nhưng những kỉ niệm về Đà Lạt về gia đình Sao Bắc Đẩu thì vẫn còn đó, chúng tôi hứa sẽ còn trở lại thăm nơi đây một lần nữa.

Chia sẻ bài viết lên:
Đóng