Mọi người biết không? Tuổi thơ của em và Sao Bắc Đẩu, nhiều màu sắc lắm. Ngày đầu tiên tham gia sinh hoạt, em có lại được một cảm giác xôn xao lắm, giống như ngày đầu tiên đặt chân vào ngưỡng cửa lớp một. Đứng giữa một không gian vô cùng rộng lớn, xung quanh lại còn có các bạn
TRẠI HÈ SAO BẮC ĐẨU – NƠI LƯU GIỮ TUỔI THANH XUÂN
Họ và Tên: Lê Minh Thảo An
Tiểu trại 4: Linh Lan
Những ngày mùa hạ rả rích, một năm nữa đã trôi qua rồi. Bốn năm, đủ để em trưởng thành. Bốn kì trại, cũng đủ để em khắc trong tim biết bao dấu ấn của dòng kí ức. Sao Bắc Đẩu, 10 mười hoa……….. Tiếng ve kêu vào những ngày hạ lại làm cho em xoáy vào lòng những hình ảnh của em, của bạn bè, của thầy cô và anh chị. Cùng mọi người trên hành trình của Sao Bắc Đẩu là một trong những niềm vui mà tuổi thơ này có lẽ sẽ không phai mờ.
Mọi thứ như vỡ tan, em như bị cuốn vào dòng thời gian hỗn độn và đến với một thế giới đầy sắc màu, thế giới không phải của em, thế giới của quá khứ. Cái ngày mà em lần đầu được vinh dự bước vào Sao Bắc Đẩu, em chỉ mới là một đứa bé, 10 tuổi, nhỏ con thấp bé, lon ton sau lung của ba ấy. Thời gian thấm thoát, em đã thấy mình lớn nhanh đến mức phức tạp. Không chỉ về tuổi tác mà về cả tư duy và tinh thần. Được học văn hóa, học phổ thông là những điều thiết yếu em cần có, bên cạnh đó em còn có được những hành trang cuộc sống và người bạn Sao Bắc Đẩu thân yêu.
Mọi người biết không? Tuổi thơ của em và Sao Bắc Đẩu, nhiều màu sắc lắm. Ngày đầu tiên tham gia sinh hoạt, em có lại được một cảm giác xôn xao lắm, giống như ngày đầu tiên đặt chân vào ngưỡng cửa lớp một. Đứng giữa một không gian vô cùng rộng lớn, xung quanh lại còn có các bạn, tinh thần của em vốn bồi hồi không ít, nay lại càng thêm rung động nhiều hơn. Từ nhỏ, em là một đứa loắt choắt, được gọi là năng động, và rất thích các thú vui, các cuộc chơi kì thú. Đó cũng là lí do vì sao đến với Sao Bắc Đẩu,lại có thể hòa mình một cách dễ dàng như vậy. Và khoảng thời gian đó giống như một bức tranh dễ chịu mang màu sắc của sự trẻ con, sự năng động – màu xanh lá cây, màu của mầm non.
Cho đến khi kì trại đầu tiên đến với em, đó là những khoảnh khắc vô cùng kì diệu. Lúc đó, cứ nhớ rằng trước ngày trại bắt đầu khoảng tầm 1 tuần, hoặc 2 tuần, em đã bắt đầu lụi hụi, chạy khắp nhà, một cách vô cùng phấn khích. Miệng thì luôn hỏi rằng: “Ba ơi, đi trại cần mang gì?” “Mẹ ơi, đi trại có vui không?” Chiếc vali cỏn con nằm trong khu tầng dưới, nay lại được lau chùi cẩn thận, sạch bóng, bên trong chứa vô số đồ đạc. Không chỉ thế, còn vào những ngày các tiểu trại tập hợp để tập văn nghệ cho trại, ở nhà đang có một đứa bé vô cùng trông chờ điều đó. Những khung giờ tập luyện có mệt mỏi có vui cười, em lại có thêm được những kí ức đẹp, thêu tiếp cho bức tranh tuổi thơ của em. Bức tranh mang hình ảnh của bạn bè, của những nụ cười, của những điều tuyệt vời nhất mà em từng có. Và nó lúc bấy giờ đang khoác trên mình một màu xanh dương nhẹ.
Tuổi thanh xuân, đối với em, đẹp nhất với là tình bạn. Bốn năm đã qua, 1460 ngày đã nhanh chóng cuốn theo thời gian ấy, có biết bao nhiêu là khoảnh khắc buồn vui của em và bạn bè. Em nhớ lắm! Những cái lúc mà tụi mình cùng nhau dựng lều đấy, các cậu nhớ không? Những cái lúc mà cùng nhau thi đua trong trại ấy…. Thậm chí là cả những buổi đêm ngồi tâm sự với nhau. Không biết đã qua bao lâu rồi. Ngần ấy thời gian, đã làm cho tớ hiểu nhiều hơn về định nghĩa của hai chữ “tình bạn”. Đối với tớ, “bạn bè” là một trong những điều mà tớ phải hạnh phúc lắm mới có được, tớ phải trân trọng nó. Đối với tớ, “bạn bè” giống như một cơn mưa thoảng, cho dù là đã từng bị cảm lạnh vì nó, nhưng lại vẫn luôn muốn đắm mình trong cơn mình đó một lần nữa. Đối với tớ, nếu có một giấc mơ về tất cả các cậu, thì tớ sẽ nguyện không bao giờ tỉnh giấc.
Bố mẹ là người cho ta sự dưỡng dục, ban cho ta cuộc sống tươi đẹp. Và cuộc sống ấy sẽ không thể hoàn hảo nếu ta thiếu thầy cô. Ở Sao Bắc Đẩu nhiều năm qua đi rồi, ít nhiều cũng sẽ có một vài khoảng không kí ức bị hỗng và phai mờ, nhưng hình ảnh của thầy cô luôn là những ngọn đèn sáng nhất đối với con. Đứa học trò dại khờ này luôn muốn nói với thầy cô rằng: “Thầy cô ơi! Con muốn gửi cho thầy cô hàng trăm sự yêu thương mà con có, hàng ngàn lời cảm ơn mà con có thể, và cũng muốn gửi đến Người rất nhiều rất nhiều những lời xin lỗi. Thầy cô chăm sóc chúng con như những người cha, người mẹ. Thầy cô yêu thương đùm bọc, công lao này làm sao con có thể đền đáp được hết, thậm chí là cả đời người cũng không đủ. Nghĩ lại, có lẽ rằng, con cảm thấy hối hận, và nuối tiếc vì nhiều lúc con chưa thể làm trọn được bổn phận của một người học trò, khiến cho Người phải phiền lòng. Con cảm thấy rằng có thể con chưa đủ can đảm để bước vào cuộc sống, nhưng con đủ can đảm để nói với thầy cô rằng một ngày nào đó, đứa học trò này sẽ làm cho thầy cô thực sự tự hào. Và con xin gửi đến tất cả các thầy cô của Tổng Đoàn lời cảm ơn và sự chân thành của con.”
Nói về sinh hoạt, chắc chắn là bức tranh đang được thêu dở kia không thể nào thiếu đi những hình ảnh của các anh chị thủ lĩnh rồi. Những người đã cùng tụi em đi rất nhiều chặng đường và thử thách. Không biết đã qua bao nhiều ngày nắng mưa? Chỉ biết rằng các anh chị đã cùng tụi em đi qua một quãng thời gian vô cùng tuyệt vời. Các anh chị là những người đi trước, cũng là những người bạn, là thanh xuân của tụi em, là những cuộc gặp gỡ đẹp đẽ nhất trong cuộc đời của tụi em, cảm ơn các anh chị đã cùng em thêu lên những đường thêu tuyệt mĩ trong bức tranh này. Thế giới này cho dù nó có tối tăm, em vẫn muốn được cùng các anh chị thắp sáng nó và vững bước tiến tới.
“Sao Bắc Đẩu” – Tên khi viết ra chẳng qua có vài milimet, nhưng lại xuyên suốt toàn bộ quãng thời gian thanh xuân của em. Cảm ơn mọi người đã trở thành giấc mơ của em, và cảm ơn giấc mơ ấy đã cho em trưởng thành. Từng giây từng phút trôi qua nhanh lắm, nhanh đến mức em chưa thể nắm lại được đầy đủ những cảm xúc, những thời khác kì diệu mà không phải ai cũng có được, những kỉ niệm sâu lắng nhất. Không hi vọng rằng sẽ kề bên nhau suốt đời, không hi vọng rằng sẽ luôn được gặp nhau từng giây từng phút, chỉ mong tôi và bạn cùng hướng về nhau. Hứa với nhau rằng, sau khi bức tranh này được trở nên hoàn mỹ, lại có thể cùng nhau viết tiếp câu chuyện cổ tích, trong đó có tôi, bạn và tất cả những điều tuyệt vời nhất của chúng ta.