TRẠI NAM CÁT TIÊN – NIỀM TIN VÀ TRƯỞNG THÀNH

           Thế là ba ngày trại đã kết thúc, ba ngày trại với bao trải nghiệm về cuộc sống và tình thân, đã qua nhanh như một cái chớp mắt, như cơn mưa rừng bất chợt đến rồi đi ngoài kia. Tưởng mới ngày hôm qua thôi còn đeo trên vai chiếc ba lô nặng trịch đến Trường Đoàn dưới trời mưa lất phất. Tưởng vừa đón các em trại sinh còn nhiều bỡ ngỡ đang bịn rịn tạm biệt mẹ cha. Tưởng đang cầm trên tay ngọn đuốc rực lửa tưởng nhớ về người anh hùng thiếu niên Lý Tự Trọng. Tưởng rằng xe chỉ vừa mới lăn bánh rời khỏi Thành phố Hồ Chí Minh trong giấc ngủ chập chờn… Vậy mà đã đến giờ chia tay. Trong giây phút này, tại hội trường trung tâm sinh hoạt dã ngoại thanh thiếu niên tỉnh Đồng Nai, giữa vòng tay siết chặt của mấy trăm anh em, chợt thấy lòng chùng xuống một nỗi niềm khó tả.

            Thương quá những thầy cô, anh chị, các bạn, các em và Ban quản trại, lưng áo đẫm mồ hôi nhưng nụ cười vẫn nở trên môi, để từng trại sinh có một kì trại Huấn luyện -Nâng bậc thật vui và ý nghĩa. Thương quá! Những ba mẹ đã luôn yêu thương chăm lo từng miếng ăn giấc ngủ, không phải cho riêng từng đứa con thơ, mà cho đàn trẻ nhỏ của gia đình Sao Bắc Đẩu. Thương quá! Các em trại sinh đã luôn sát vai cùng chúng tôi, đỡ đần, san sẽ trong hoạt động trại trò chơi lớn, trò chơi vận động, lửa trại … Thương quá! Các bé thơ cười thật tươi đằng sau nỗi nhớ gia đình, cuộn tròn say giấc ngủ sau một ngày hoạt động mệt lử. Thương quá! Những bạn nam hằng đêm vẫn thay phiên tuần tra, trực ban, cho chúng tôi giấc ngủ ngon. Thương quá! Các cô chú ở trung tâm đã nhiệt tình, tích cực giúp chúng tôi một kì trại trọn vẹn và thành công. Thương quá! Một trưa nắng chang chang, bạn nháy mắt tinh nghịch đưa tôi chiếc nón tai bèo; một đêm gió thốc nằm co ro, em choàng lên tôi chiếc chăn ấm… Thương quá! Những thành viên trong đại gia đình này, từng tình cảm nâng niu này, đã cho tôi những giờ phút thực sự đáng sống và đáng quý!

            Rời khỏi cuộc hành trình ba ngày chúng tôi đã cùng sống và yêu thương nhau, sẽ đọng lại trong tim biết bao điều… Nhớ lắm kì thi nâng bậc hướng về chủ đề: “Nghìn năm Thăng Long – Hà Nội” đầy cam go thử thách, cảm giác vừa thú vị vừa hồi hộp khi làm bài dưới ánh sáng đèn pin, xung quanh tối đen như mực. Nhớ lắm! Những bài học thú vị, bổ ích diễn ra trong thời gian huấn luyện ngắn ngủi. Nhớ lắm! Những trò chơi vận động vui không thể tả. Nhớ lắm buổi sớm mai toàn trại cùng tập thể dục hành động với những động tác lạ chưa từng thấy; hay buổi tối trời se se lạnh, cả tiểu trại quây quần bên nồi chè, cùng trò chuyện, cùng hát… Nhớ lắm! Trò chơi lớn hành quân khí thế và rực rỡ sắc màu, ai cũng mệt bơ phờ nhưng lại rất vui; Vui quá! chuyến tham quan rừng vừa tò mò, vừa háo hức lại vừa…sợ (!) Nhớ lắm! Lễ đăng quang đầy tự hào, xúc động và hạnh phúc – phút giây được nâng bậc đẳng cấp hướng dương, nơ bướm cho những gì đã nỗ lực và đạt được. Nhớ lắm! Đêm lửa trại cháy bùng cuồng nhiệt, đam mê – không còn khoảng cách, không còn khái niệm “ta” – “bạn”, chỉ còn một vòng tròn rất lớn đan vào nhau thật chặt, thật chặt trong niềm vui tột đỉnh. Và… sẽ nhớ lắm! Những giọt nước mắt của ngày chia tay, trên môi có vị đắng chát của tiếc nuối, của luyến lưu; có vị mặn nồng của tình bạn, tình anh em đã trao nhau, giây phút này, tôi và bạn, ta và chúng ta, đã là anh em một nhà, và sẽ là anh em một nhà, mãi mãi là anh em một nhà!

            Qua rồi những ngày vui! Trong tim ta vẫn còn lưu luyến … Xin cảm ơn thầy cô, ba mẹ, các anh chị, các bạn và các em…, đã cùng tôi trải qua những ngày thực sự ý nghĩa. Hôm nay đây, tôi thấy mình trưởng thành hơn, vững vàng hơn, bao dung hơn, biết yêu thương hơn và được yêu thương nhiều hơn! Hôm nay đây, tôi càng thấm thía và trân trọng hơn những gì đã trải qua và có được; càng tự hào hơn vì mình là một thành viên trong đại gia đình Sao Bắc Đẩu, mãi mãi là Sao Bắc Đẩu! Tôi đã thấm nhuần được 6 chữ vàng của BCN & BHL đó là “Kỹ cương – Tình thương – Trách nhiệm” …

“ Nắng ngập tràn chùm kí ức hồng, Ngày Trại qua trên con đường kỉ niệm. Tuy xa mà lòng vẫn nhớ, Kì trại tuyệt vời Sao Bắc Đẩu ơi!”

            Xe lăn bánh rời đi trên con đường xanh hun hút. Ngoảnh đầu nhìn lại, một vùng trời ngập nắng đọng lại trong tim mỗi người. Tạm biệt! Rừng Nam Cát Tiên thân yêu; Tạm biệt! Trung tâm dã ngoại Thanh thiếu nhi Tỉnh Đồng Nai; Tạm biệt! hàng cây xanh bóng mát và dòng sông trong xanh; Tạm biệt! Tạm biệt, tạm biệt tất cả Trại Nam Cát Tiên và hẹn kì Trại Huấn luyện – Nâng bậc lần 4 năm 2011.

            Xe lăn bánh rời đi trên con đường xanh hun hút. Ngoảnh đầu nhìn lại, một vùng trời ngập nắng đọng lại trong tim mỗi người. Tạm biệt! Rừng Nam Cát Tiên thân yêu; Tạm biệt! Trung tâm dã ngoại Thanh thiếu nhi Tỉnh Đồng Nai; Tạm biệt! hàng cây xanh bóng mát và dòng sông trong xanh; Tạm biệt! Tạm biệt, tạm biệt tất cả Trại Nam Cát Tiên và hẹn kì Trại Huấn luyện – Nâng bậc lần 4 năm 2011.

Chia sẻ bài viết lên:
Đóng