TRỌN VẸN HAI TIẾNG “GIA ĐÌNH” – Nguyễn Thị Hồng Nhi

TRỌN VẸN HAI TIẾNG “GIA ĐÌNH”
Nguyễn Thị Hồng Nhi – TV. BHL Sao Bắc Đẩu Bắc Tao Đàn
Tôi đã may mắn được đồng hành cùng Đại gia đình Sao Bắc Đẩu gần trọn vẹn 18 năm, một chặng đường không quá ngắn để yêu thương, để gắn bó, để chứng kiến những đổi thay diệu kỳ của một tập thể luôn mang trên mình trách nhiệm dẫn đầu, niềm đam mê rực cháy và cả tình người ấm áp bao dung. Nhớ lại những ngày đầu tiên, khi Sao Bắc Đẩu chỉ là một câu lạc bộ của các anh chị cán bộ Đoàn – Hội, như những người thầy, người cô tận tụy, âm thầm gieo mầm yêu thương trong từng hoạt động sinh hoạt. Chính họ là những người đặt những viên gạch đầu tiên xây dựng nên nền móng vững chắc cho mái nhà chung đầy tính nhân văn này. Những buổi sinh hoạt đơn sơ, những tiếng cười vang trời giữa nắng gió tuổi trẻ, tất cả đều là ký ức quý giá không thể nào quên.
Thầy Huỳnh Toàn đã từng tâm sự: “Chúng ta không thể bắt chiếc đồng hồ quay ngược lại, ngày hôm qua đã trôi qua thì đã là ký ức, vậy nên chúng ta đừng để tiếc nuối những điều mà đáng lẽ ra mình đã làm được nếu mình cố gắng thêm một chút…” Thời gian lặng lẽ trôi, con đường 18 năm đã dần in dấu bước chân của bao thế hệ. Giờ đây, người bạn câu lạc bộ Sao Bắc Đẩu cũng dần lớn lên cùng thành phố mang tên Bác đầy kiêu hãnh, tự tin và đầy khát vọng. người bạn ngày nào mới một, hai tuổi thì nay đã vươn mình trở thành Tổng Đoàn Sao Bắc Đẩu – một đại gia đình thực thụ, nơi quy tụ những trái tim nhiệt huyết, những tâm hồn cao đẹp luôn mong muốn hướng về mặt trời như hoa hướng dương và cùng nhau viết tiếp câu chuyện đẹp của tuổi trẻ cống hiến. 18 năm là thanh xuân là 18 năm gắn kết, là hành trình trưởng thành, là những tháng năm đầy nỗ lực và cũng đầy yêu thương. Đó, những lần nắm tay nhau vượt qua khó khăn, những ánh mắt động viên mỗi khi mỏi mệt, những cái ôm ấm áp giữa bao bộn bề cuộc sống. Tình cảm giữa chúng ta những người anh, người chị, người em trong mái nhà chung mang tên Đại Gia đình Sao Bắc Đẩu đã trở thành một phần không thể thiếu trong trái tim của mỗi thành viên.
Với tôi, Tổng Đoàn Sao Bắc Đẩu không chỉ là nơi để về, mà là người bạn đồng hành luôn sát cánh trong từng bước đường trưởng thành. Vì người bạn thân thiết này đã quá trời xuất sắc khi mang sứ mệnh định hướng cho tất cả những ai biết về bạn đều nhận được một thông điệp riêng cho chính bản thân người đó. Bạn không để các anh chị em bơ vơ, lạc hướng, bạn soi sáng, bạn cầm tay chỉ đích đến nhưng bạn không trải thảm đỏ cho bất kì cá nhân nào để đi đến mục tiêu cá nhân, mà bạn cho họ biết họ phải đi cùng bạn để trưởng thành, để hoàn thiện phiên bản của bản thân tốt hơn từng ngày khi bên bạn. Nếu ai hỏi tôi câu nói “Một ngày là Sao Bắc Đẩu, mãi mãi là Sao Bắc Đẩu” ai khẳng định, ai sử dụng đầu tiên? Thì tôi hãnh diện hiên ngang tuyên bố rằng là tôi – Hồng Nhi (Lele). Câu nói đó, nó thốt ra từ miệng tôi năm 2009 vào một dịp anh chị em trong nhóm câu lạc bộ nhận được lời mời ghé thăm nhà của chị Ngọc Hân tại Đức Hòa, Long An. Chuyến đi cực vui và đầy ý nghĩa cho mỗi người tham gia, đến hồi kết thì tôi không tìm được xe để về nhà vì các thành viên đã về thành phố còn tôi về miền tây. Chị Nhã, người chị luôn làm công tác hậu cần lo cho các em tậm tâm, chu đáo. Tôi được chị tìm xe, tìm chỗ đứng dưới cái nắng cháy cả “rừng cây”. Các bạn biết không, cái tình cái nghĩa nó không dừng ở chai nước, hay chuyến xe mà nó ở cái tâm lo cho các em của chị. Lúc đó chị có thể chọn cùng về thành phố với mọi người nhưng chị lại chọn đưa tôi đi dù đoạn đường để tôi tìm xe về dài hơn chục cây số. Khi xuống xe tôi chỉ biết cảm ơn thì chị lại nheo mày: “thấy ổn hông gái?”
Dạ ổn mà chị! Một ngày là Sao Bắc Đẩu, Mãi Mãi là Sao Bắc Đẩu.
Chúng tôi chia tay nhau, nhưng tự nhiên trong tôi bắt đầu lo cho chị. Chị về có bình an không?
Và rồi những ngày tháng tiếp theo tôi cùng với tất cả các anh chị em đồng hành cùng người bạn Sao Bắc Đẩu yêu thương, cùng cười vui rạng rỡ trong từng khoảnh khắc, cùng vỡ òa hạnh phúc mỗi khi bạn nhận bằng khen, cùng chúc mừng bạn mỗi lần sinh nhật, bạn lớn nhanh vững vàng như cây đại thụ, tự mình tỏa bóng mát che chở cho biết bao thế hệ thanh thiếu niên, bạn tự khẳng định mình bằng chính sự tồn tại cũng như những gì bạn đang có. Giờ đây, bạn không còn là người em bé nhỏ xây dựng ngôi nhà mang tên mình từ nhưng viên gạch đầu tiên nữa. Mà em đã trở thành ngôi nhà thứ hai của thanh thiếu niên hướng về mỗi sáng chủ nhật. Bạn biết không, bạn gieo vào tim tôi sự lưu luyến như tiếng khèn Mông da diết giữa núi rừng Tây Bắc, bạn gieo vào lòng tôi khát vọng như ánh lửa trại bập bùng giữa đại ngàn, bạn gieo cho tôi luôn cả câu hứa hẹn phải trở lại cùng bạn. Nếu mọi người xem bạn là một nơi để tránh xa điện thoại, nơi để tránh xa trò chơi điện tử, thì ai hướng tôi tránh xa bạn một chút đi, bởi sự hấp dẫn của bạn buột tôi phải nhớ về bạn, bạn là ngọn lửa dẫn lối, là bản sắc riêng biệt không gì thay thế được. bạn bảo các anh chị em trong Tổng Đoàn phải giúp tôi thực hiện, phải giúp tôi hoàn thành, phải hỗ trợ tôi, phải quan tâm tôi dù tôi đang đi con đường nào…vậy những tình yêu thương trân quý ấy tôi sao gởi lại bạn. Đối với tôi, bạn là giọt sương sớm trong lành nơi cao nguyên, là tiếng tù và hội rộn rã mỗi dịp xuân về. Bạn là nhịp chiêng Tây Nguyên hòa trong tim người trẻ, là áo Chàm giản dị thấm đẫm mồ hôi và niềm tin. Với bạn, tôi học được thế nào là tình đồng đội, là tinh thần tập thể, là kỷ luật, là yêu thương chan chứa đậm đà bản sắc dân tộc Việt. Tôi không hứa sẽ lớn mạnh cùng bạn, nhưng tôi hứa sẽ cùng vui, cùng buồn, luôn bên bạn vì màu cờ sắc áo Tổng Đoàn Sao Bắc Đẩu.
Tổng Đoàn Sao Bắc Đẩu ơi! Bạn đã trở thành một mái nhà chung của thanh thiếu niên với môi trường tràn đầy tiếng cười cùng tình yêu thương. Bạn lấy sự nhiệt huyết làm vốn, lấy sự gắn bó làm nền tảng, và lấy sự tử tế làm cột trụ dựng xây nên cả một tập thể tình người. Bạn đâu chỉ biết lo cho sân chơi, mà còn thầm lặng “chi viện” cho những thành viên có hoàn cảnh khó khăn. Bạn không nói nhiều, không phô trương, nhưng bạn lặng lẽ giúp các bạn có được một cái Tết nghĩa tình, một mùa xuân đoàn viên, một bữa cơm ấm lòng. Sự giúp đỡ ấy sẽ mấy ai ghi bảng vàng bia đá cho Bạn, Bạn thầm lặng đi bên cạnh các thành viên. Bạn như người bạn đồng hành lặng lẽ nhưng kiên cường, luôn kề bên những bước chân non trẻ, nâng bước cho những ước mơ bay cao, bay xa.
Bạn chưa trọn vẹn, nhưng chính vì vậy mà Bạn bao dung. Bạn mở ra cho các thành viên một cánh cửa mang tên: “Cứ sai đi, rồi chúng mình cùng làm lại tốt hơn.” Bạn biết rằng tuổi trẻ là hành trình thử và sai, là những lần vấp ngã để học cách đứng lên. Em biết các thành viên trong đại gia đình Sao Bắc Đẩu không bao giờ bỏ rơi ai ở lại phía sau vì Bạn hiểu: chỉ khi cùng nhau tiến bước, chúng ta mới thực sự là một đại gia đình. Bạn dạy cho mọi người biết yêu quý nhau, gắn kết với nhau bằng một sợi dây mang tên đồng đội, sợi dây ấy không siết chặt bằng áp lực, mà bằng tin tưởng, bằng yêu thương, tình anh chị em trong cùng một gia đình. Bạn còn khai sáng tinh thần trách nhiệm của từng thành viên. Bạn ơi! Bạn biết không, Bạn không những mang tặng cho các bạn hoài bão sống, ước mơ, khát vọng, tình yêu thương, tình đoàn kết, mà Bạn còn dạy lại cho các anh chị biết mình còn có trách nhiệm với những cái mình làm, biết chào nhau mỗi sáng gặp nhau là trân quý, biết cảm ơn mỗi bài học đời thường, biết nói lời xin lỗi chân thành khi lỡ sai, biết khoan dung khi người khác vấp ngã. Nhờ Bạn, mọi người biết cúi xuống nhặt một mảnh rác để môi trường nở nụ cười, biết nở nụ cười cảm ơn khi bình minh ghé qua cửa sổ,…và đối với tôi, Bạn cho tôi biết giữ cái danh dự của bản thân mình thật sạch sẽ. Bạn dạy tôi rằng, nhân cách là nền móng cho mọi giá trị. Bạn không chỉ cho tôi biết mình là ai, mà còn cho tôi biết mình có thể trở thành người như thế nào nếu sống đúng, sống tử tế, sống có trách nhiệm.
Bạn gieo cho các thành viên tinh thần yêu nước một cách nhẹ nhàng qua buổi chào cờ đầu giờ, Bạn nghe không? Lời ca tiếng hát bài Quốc Ca vang lên đầy hào hùng, âm vang giữa công viên buổi sớm mai. Từng khuôn mặt rạng rỡ, ánh mắt hướng về lá cờ đỏ sao vàng đang tung bay, mỗi thành viên Sao Bắc Đẩu như hòa mình vào giai điệu thiêng liêng của dân tộc. Không chỉ là bài hát, Quốc ca còn là biểu tượng của niềm tự hào, là lời nhắc nhở về lịch sử hào hùng của cha ông. Đó Bạn thấy không? Chính những thành viên Sao Bắc Đẩu mang lại không khí trang nghiêm cho khoảng không gian bình yên của các công viên trên thành phố. Bạn nghe không? Vì Tổ quốc Việt Nam giàu mạnh và văn minh, thanh niên. Tiến! như một lời khẳng định cực chất, thôi thúc mỗi bạn trẻ không ngừng nỗ lực, cống hiến. Chưa! Bạn còn tô đậm thêm tinh thần yêu quê hương đất nước bằng 8 chữ vàng YÊU NƯỚC – DŨNG CẢM – HÀO HIÊP – CAO THƯỢNG.
Đến với Tổng Đoàn Sao Bắc Đẩu, tôi chỉ là con lele bé nhỏ đánh trống thổi kèn trong những buổi sinh hoạt rộn rã tiếng cười, là con thiên nga vươn mình kiêu hãnh, sải cánh tự tin trên sân khấu, ánh đèn rọi vào đôi mắt lấp lánh mơ ước của cô bé yêu nghệ thuật năm nào, người bạn đồng hành thầm lặng mà bền bỉ đã ở đó, bên tôi qua bao mùa trăng, từng bước nâng đỡ tôi trưởng thành trong thầm lặng. Vậy đó, mà sư phụ Vịt Bầu đáng kính của tôi vì muốn Bạn luôn bên cạnh bảo vệ tôi âm thầm, mà dặn Bạn phải “nỡ lòng” nhào nặn tôi, Bạn đã tháo ra từng mảnh ghép mộc mạc, chưa hoàn thiện của tôi. Để rồi từng chút, từng chút một, Bạn lắp lại, sơn lên sắc màu mới, ngụy trang cho tôi trước bao gian khổ sắp sửa chờ đón. Bạn khoác cho tôi một bộ giáp không phải bằng sắt thép lạnh lùng mà là bằng bản lĩnh, bằng lòng can đảm, bằng tinh thần không bỏ cuộc. Bạn giao cho tôi binh lính là những đứa trẻ ngây thơ, hồn nhiên và cả chiến trường là những trại huấn luyện, là các kỳ thi nâng bậc, là những tình huống không sách vở nào dạy nổi.
Để ngày hôm nay, Bạn trả tôi về với vòng tay sư phụ là một con đại bàng vững tin vươn cánh trước giông tố cuộc đời, những biến cố mà cả người trong cuộc còn không tin mình làm được. Tôi một cô bé đam mê nghệ thuật, cứ ngỡ đời mình sẽ mãi xoay quanh những tấm phông nền sân khấu, ánh đèn rực rỡ và những bản nhạc du dương. Ấy vậy mà, Bạn nỡ lòng nào nhào tôi thành giáo viên tiểu học, công việc tưởng chừng thật xa lạ, thật nghiêm khắc với tâm hồn mộng mơ của tôi. Nhưng không, Bạn không vứt tôi vào đó rồi bỏ mặc. Bạn trao cho tôi hành trang kỹ năng nghiệp vụ sư phạm vững vàng, thấy hiểu tâm lý trẻ. Rồi, Bạn quăng tôi vào các kỳ thi huấn luyện viên nơi tôi từng tưởng mình không đủ sức đi tiếp và tôi rồi nghĩ, có lẽ chỉ riêng tôi đánh trận cuối trong niềm tin mãnh liệt Bạn đã gieo từ lâu. Bạn luyện cho tôi tinh thần thép khi qua từng kỳ trại mang trên mình tên “thành viên Tổng Đoàn Sao Bắc Đẩu” tham dự. Tôi biết với trình độ chuyên môn, kỹ năng của tôi lúc đó muốn vượt qua kì khảo sát đã là thách thức. Vậy đó, Bạn truyền cho tôi những gì Bạn có: kỹ năng trại, thám du, ước đạt, phương hướng, kỹ năng truyền tin, morse, semaphore, mật thư, dấu đường, kỹ năng sơ cấp cứu, kỹ năng làm việc nhóm, thuyết trình, phản biện,… Bạn đặt tôi vào những tình huống khóc không được mà cười không xong. Để rồi, tôi hiên ngang tiến bước lên bục đăng quang đứng lên tuyên thệ. Quà tôi tặng Bạn đó!
Một lần nữa! Bạn cố tình gieo vào tôi những thành viên đặc biệt, những tâm hồn nhạy cảm, những ánh nhìn lặng lẽ của các bạn nhỏ “đặc biệt”. Mới đầu 1, 2 bạn thôi, tôi gặp vô vàng khó khăn khi giao tiếp cùng các bạn. Ủa rồi! Từ lúc nào không hay trái tim tôi đã mềm đi vì các bạn. Tôi không còn là chị thủ lĩnh “cứng cỏi” nữa, mà là người bạn dịu dàng được các bạn nhỏ yêu quý, tin tưởng. Và có lẽ, đó là món quà ngọt ngào nhất mà Bạn dành tặng tôi. Tôi cảm ơn Bạn, vì những áp lực mà Bạn tạo ra, vì những thử thách mà Bạn không né tránh, vì những lần tôi tưởng mình gục ngã thì Bạn lại khẽ đỡ tôi dậy bằng cái nhìn khích lệ, bằng niềm tin không nói thành lời, tôi cảm ơn Bạn giúp tôi vượt qua một cách thành công nhất. Để hôm nay, tôi trở thành người giáo viên đủ tự tin, bản lĩnh giúp các em học sinh của mình vượt qua rào cản ngôn ngữ, giúp các em tìm được ưu điểm của chính bản thân, để các con tin ràng : “Cô hiểu con, và cô ở đây để cùng con bước tiếp.” Bạn giúp tôi hoàn thiện cách ứng xử mọi tình huống, giúp tôi để lại ấn tượng tốt cho người đối diện. Bạn không chỉ là nơi để tôi cống hiến, mà còn là nơi tôi được yêu thương, được trau dồi, được sống hết mình. Ờ thì đồng hành cùng Bạn tôi được quá nhiều mà phải hong?
Chặng đường đi qua 18 năm, Bạn cho tôi tình yêu của tập thể, Bạn cho tôi niềm vui cuộc sống, Bạn cho tôi hành trang vào đời vì Bạn từng nói: “Lele không có ngu, mà Lele ngu hoài có một chỗ.” Bởi cái tính háo thắng, bởi cái nết bồng bột mà cứ đặt quá nhiều kì vọng vào một việc mà mình không đặt cái trách nhiệm, cái tâm vào, thì khi không như ý lại thất vọng. Ủa lạ hen! Thì đó, nhờ Bạn đó, mà Le mới biết mình cần đặt niềm tin chứ không đặt kỳ vọng.
“Nếu một mai tôi có bay lên trời. Thì người ơi Tôi đã sống rất thảnh thơi” – Lời bài hát Nếu một mai tôi có bay lên trời – Hứa Kim Tuyền.
Giữa những bộn bề cuộc sống, chúng tôi những thành viên từ muôn nơi vẫn luôn có một điểm tựa vững chắc mang tên Sao Bắc Đẩu. Như một đại gia đình bao thế hệ, nơi có ông bà là những vị tiền bối gầy dựng, cha mẹ là những thủ lĩnh tận tụy, và chúng tôi lớp em út đang lớn lên từng ngày, được nuôi dưỡng bởi tình yêu thương, kỷ luật và sự bao dung. Mỗi lần gặp nhau là một lần hội ngộ, nơi mà chỉ cần ánh mắt, nụ cười cũng đủ làm ấm cả một ngày dài. Tổng đoàn Sao Bắc Đẩu như một khu vườn rực rỡ, nơi mỗi thành viên là một bông hoa mang sắc hương riêng biệt. Có bạn là đóa hướng dương luôn hướng về ánh sáng. Có bạn như loài bướm nhẹ nhàng bay qua bầu trời tuổi thơ. Có người lại là cây cổ thụ chở che, truyền cảm hứng bằng chính sự điềm đạm và từng trải. Dưới ánh nắng dịu dàng của tình bạn, trong làn gió mát lành của sự tin tưởng, chúng tôi cùng nhau nở hoa và tỏa hương. 18 năm đi cùng người bạn thân ấy, tôi học được cách yêu, cách sống, cách tin tưởng và biết cách chờ đợi. Tôi biết, dù năm tháng có trôi, dù sau này có ở đâu, làm gì, tôi vẫn sẽ là Lele – người của Sao Bắc Đẩu. Một người mang trong mình tinh thần “YÊU NƯỚC – DŨNG CẢM – HÀO HIỆP – CAO THƯỢNG”, mang trên vai màu cờ sắc áo, và trong tim là một mái nhà lớn – nơi mà người ta gọi tên bằng tất cả sự trìu mến: Tổng Đoàn Sao Bắc Đẩu.
Chia sẻ bài viết lên:
Đóng