| TRẠI HÈ SAO BẮC ĐẨU 2025
|

– – – – – – – – – –
TRƯỞNG THÀNH SAU KÌ TRẠI
Nguyễn Nữ Tôn Minh – Thành viên Tiểu trại 1 (Châu Á)
Có những chuyến đi lặng lẽ ghé qua, nhẹ nhàng như một làn gió mát. Cũng có những chuyến đi để lại trong tim ta dấu ấn không thể phai. Và với em, hành trình đến Phú Yên cùng mẹ và đại gia đình Sao Bắc Đẩu chính là một chuyến đi như thế, một cột mốc đầu tiên, thiêng liêng, rực rỡ trong tuổi thơ của em.

Từ lúc còn bé, em đã từng nghe các anh chị kể về những kỳ trại, những chuyến đi xa đầy màu sắc cùng Sao Bắc Đẩu. Em từng mơ ước được một lần tham gia, được cùng dựng lều, cùng đốt lửa trại, cùng thức dậy giữa tiếng sóng vỗ và ngắm bình minh trên biển. Nhưng chưa lần nào em dám nghĩ rằng, chuyến đi đầu tiên ấy lại đặc biệt đến vậy bởi em không đi một mình, mà còn có mẹ sát cánh bên em suốt hành trình.
Chiếc xe khởi hành từ khi trời còn chưa sáng rõ. Mẹ luôn nắm tay em trong suốt chặng đường, ánh mắt vừa hào hứng vừa dịu dàng. Em tựa đầu vào vai mẹ, lắng nghe tiếng bánh xe lăn đều trên mặt đường, lòng tràn ngập một cảm giác an yên và nôn nao. Suốt cả quãng đường dài, các anh chị thủ lĩnh trò chuyện, hát hò, tạo không khí thật sôi nổi. Em thấy mình như bước vào một thế giới hoàn toàn mới một thế giới của tình bạn, của trải nghiệm, của yêu thương thật gần gũi.
Khi đặt chân đến Phú Yên, em không khỏi choáng ngợp bởi vẻ đẹp hoang sơ mà dịu dàng của vùng đất này. Biển trải dài ngút ngàn, xanh thẳm như một tấm gương khổng lồ phản chiếu bầu trời. Những hàng dừa nghiêng bóng trong gió, bãi cát trắng mịn màng như tấm thảm thiên nhiên mềm mại. Em chưa từng thấy cảnh đẹp đến thế. Và thật đặc biệt, em không chỉ được ngắm nhìn, mà còn được sống giữa khung cảnh ấy trong suốt những ngày trại.

Em và các bạn cùng nhau dựng lều, xếp ba lô, chia nhau công việc sinh hoạt. Mẹ với sự khéo léo và vui tính nhanh chóng hòa vào không khí trẻ trung ấy, vừa làm vừa kể chuyện khiến cả nhóm phá lên cười. Em nhìn mẹ lúc đó, lòng bỗng dưng thấy yêu thương nhiều hơn. Hóa ra mẹ cũng từng là một người trẻ trung, sôi nổi như các anh chị Sao Bắc Đẩu bây giờ. Và giờ, mẹ trở thành người bạn đồng hành đặc biệt nhất của em.
Buổi sáng đầu tiên, cả đoàn cùng nhau đón chào bình minh tại tháp Nghinh Phong. Gió biển khẽ lùa qua mái tóc, mang theo vị mặn dịu như giọt mồ hôi thấm đẫm lưng áo người miền biển. Khi ánh mặt trời đầu tiên nhô lên từ đường chân trời, cả khung trời như bừng sáng. Em đứng lặng cạnh mẹ, bàn tay mẹ nắm lấy tay em thật ấm áp và vững chãi. Đó là khoảnh khắc em cảm nhận sâu sắc thế nào là hạnh phúc giản dị: được ở bên người mình thương, giữa thiên nhiên tuyệt đẹp, giữa vòng tay của một đại gia đình yêu dấu.
Ban ngày là những hoạt động thi đua sôi nổi. Em tham gia nhóm thời trang giấy, lên ý tưởng cùng các bạn về một bộ sưu tập lấy cảm hứng từ các trang phục của các quốc gia Châu Á, hoa cỏ Phú Yên và sự kết nối yêu thương giữa con người với thiên nhiên. Mẹ là người giúp nhóm em hoàn thiện từng chi tiết nhỏ nhất từ việc dán những chiếc vỏ sò li ti đến những đóa hoa giấy bung nở trên thân váy. Khi em bước ra trình diễn giữa ánh sáng của đèn sân khấu, mặc bộ đồ đầy sắc màu do cả nhóm cùng làm nên, em nghe tiếng vỗ tay vang lên không dứt. Và điều bất ngờ nhất đã đến: em được trao huy chương Bộ sưu tập Ấn tượng nhất! Em òa lên vì vui sướng, chạy về ôm chầm lấy Mẹ. Mẹ chỉ cười hiền, mắt ánh lên niềm tự hào: “Thấy con dám bước lên thể hiện chính mình là mẹ đã thấy con lớn hơn rồi.”
Gành Đá Đĩa cũng là một nơi khiến em nhớ mãi. Những khối đá hình lục giác xếp chồng lên nhau như tổ ong khổng lồ trải dài ra biển lớn. Em ngồi trên một mỏm đá, nghe sóng thì thầm câu chuyện ngàn năm, lòng thầm hứa với bản thân sẽ luôn giữ sự vững chãi, bền bỉ như những tảng đá kia dù sóng vỗ thế nào vẫn không đổi hình dáng, không mất bản sắc.

Và rồi đêm lửa trại đến rực rỡ, huyền diệu như một giấc mơ có thật. Ánh lửa bập bùng, gió biển thổi vi vu hòa vào tiếng hát, tiếng reo vang của các tiểu trại. Em và mẹ ngồi sát nhau, tay nắm tay, cùng cười, cùng hát, cùng cảm nhận một điều thiêng liêng đang lan tỏa đó là tình yêu, là tinh thần đoàn kết, là sự gắn bó không lời giữa các thế hệ Sao Bắc Đẩu.
Chuyến đi kết thúc trong những cái ôm, những lời chào bịn rịn, những ánh mắt còn lưu luyến. Trên chuyến xe trở về, em tựa vào vai mẹ, lòng ngập tràn cảm xúc. Em biết, mình đã thật sự lớn hơn sau chuyến đi này. Không chỉ là học thêm kỹ năng, mà còn học cách sống, cách cảm nhận, cách yêu thương và biết ơn.
“Trên bãi cát, bước chân còn in dấu,
Lửa đêm qua vẫn cháy ở trong lòng.
Em mang về cả trời sao lấp lánh,
Cùng nụ cười, ánh mắt Mẹ sáng trong.
Phú Yên ơi – em xin chào lần nữa,
Hẹn mai này gặp lại giữa mùa trăng.
Trong tim nhỏ, một miền thương nhớ,
Mãi theo em, đến tận những tháng năm…”