VÀI DÒNG GỬI TẶNG MẸ

      

“Mẹ
tôi nắng mưa chẳng ngại nhọc nhằn. Mẹ tôi mỉm cười nhìn bóng con ngoan.Không
than không phiền dù lâm hoạn nạn” Lời bài hát dạt dào cảm xúc khiến tôi
liên tưởng đến mẹ kính yêu của tôi- người mẹ chịu thương chịu khó với vóc dáng
cao gầy, mái tóc đen dài lấm tấm vài sợi bạc khi vừa bước qua tuổi bốn mươi.

        Vào cuối thập niên tám mươi, mẹ tôi đi
cùng ông bà ngoại vào Nam lập nghiệp ở huyện Lộc Ninh, tỉnh Bình Phước. Một
vùng đất đỏ ba- dan phì nhiêu nhưng lúc ấy còn hoang sơ lắm! Mẹ mang theo vẻ đẹp
mộc mạc, hiền dịu như những hoa cải trắng nhỏ xinh, trải ngút tầm mắt trên cao
nguyên Mộc Châu (Sơn La). Rồi mẹ lập gia đình. Chẳng bao lâu, tôi chào đời. Đêm
đêm mẹ ôm ấp tôi vào lòng khe khẽ hát ru. Lời ru âm hưởng ngọt ngào Tây Bắc Bộ,
chất chứa bao niềm mong ước cho tôi như ngọn gió thổi qua tôi mát, ru cho tôi
ngủ và đi vào giấc mơ theo tôi suốt cả cuộc đời.

           Ngày tháng thoi đưa, tôi lớn khôn từng
ngày trong vòng tay che chở yêu thương của mẹ. Trong vòng tay che chở yêu
thương ấy, những lúc đêm về giá lạnh nghe mẹ tỉ tê kể chuyện ngày xửa ngày xưa,
ngày xa lắm, có một cậu bé chập chững biết đi. Suốt ngày câu bé cứ tò mò, lục lạc,
nghịch ngợm bày đồ chơi khắp nhà làm ba mẹ theo sau dọn dẹp phờ cả người.

              Còn những lần tôi ngã bệnh, lòng
mẹ như lửa đốt. Một đêm sốt kèm nghẹt mũi, khiến tôi xoay bên này, trở bên kia.
Mẹ chẳng tài nào yên giấc. Dưới ánh đèn ngủ mờ mờ soi, mẹ lặng lẽ ngồi cạnh
bên, tóc xõa đổ một bên trán, che khuất nửa khuôn mặt dịu hiền, héo hon. Mẹ nhẹ
nhàng nâng tôi ngồi dựa vào lòng, đem bình an đến cho tôi. Ngón tay mẹ hiền
hòa, xoa xoa trên hai cánh mũi phập phồng của tôi. Dịu dàng,êm ái quá mẹ ơi! Mẹ
cố ngồi im cho tôi tựa vai, tựa đầu. Tôi ngủ thiếp đi trong hơi thở êm đềmvà nồng
nàn từ lòng mẹ, cơ thể mẹ sau lưng. Sáng ra, đôi mắt mẹ trũng xuống vì thiếu ngủ.
Tôi hiểu và mong sao cơ thể luôn khỏe mạnhđể mắt mẹ không thâm quầng, gương mặt
hiền hậu thôi u buồn, héo hắt.

            Tôi còn nhớ một kỉ niệm đã lâu thật
lâu rồi mà cho đến hôm nay, vẫn chẳng thể nào xóa nhòa. Nhớ những ngày xa lơ xa
lắc, cậu học trò lên tám, lên chín như tôi mãi vẫn chưa từ bỏ được thói quen
ham chơi, hiếu động nên nhiều lần bị điểm kém, mắt mẹ thoáng đượm buồn nhưng vẫn
nở nụ cười độ lượng, bao dung. Rồi mẹ kiên nhẫn giảng giải từng li từng tí cho
đến khi tôi hiểu thì thôi. Mẹ vẫn ân cần nhỏ nhẹ: ” Con cố gắng ngoan
ngoãn, chăm chỉ học tập, đừng để mẹ mất kiên nhẫn. Mẹ đánh con là mẹ đánh chính
mẹ…”. Tôi hiểu và quí trọng mẹ vô cùng.

            Cũng chính năm học lớp bốn này,vào một
buổi chiều, tôi chợt nhận ra một điều ba tôi thường ở nhà không đi làm theo ca
như mọi khi nữa, còn mẹ ưu tư đứng bên ô cửa lơ đãng nhìn mây trôi. Tôi rón rén
nép vào lòng mẹ, thỏ thẻ: ” Mẹ ơi , sao ba không đi làm theo ca như mọi
khi nữa?”. Mẹ đăm đắm nhìn tôi rồi nhỏ nhẹ nói: ” Ba xin nghỉ hưu sớm
ở tuổi năm mươi bởi sức khỏe ba đã yếu và cũng bởi ba muốn dành nhiều thời gian
quan tâm, theo sát việc học của con hơn nữa”.

            Cuộc sống của gia đình tôi bắt đầu
chật vật. Mẹ hiền dịu, đảm đang giờ cáng đáng mọi việc trong nhà mà không một lời
than vãn. Nào là tính toán, chi tiêu hợp lí. Nào là tất bật bươn chải, mua hàng
về cho cái tạp hóa nhỏ xíu ở nhà mà khách hàng là các anh chị sinh viên trọ gần
nhà. Mẹ chịu thương chịu khó, hi sinh tiết kiệm nhiều thứ cho chính bản thân
mình lắm. Nhiều lúc mẹ phải nhịn ăn sáng, dành tiền mua quà sáng cho hai anh em
tôi, khi thì ổ bánh mì, lúc thì hộp bánh cuốn…Vào những lúc ấy, ánh mắt trìu
mến, thiết tha yêu thương của mẹ ngắm nhìn hai anh em tôi no bụng hớn hở đến
trường, còn mẹ no lòng hơn là no dạ. Những lúc nghĩ đến, trái tim tôi se sắt lại.

            Mẹ dạy bảo bao điều hay lẽ phải,
khuyên nhủ tôi giờ đã khôn lớn, giờ đã là học sinh lớp sáu thì phải biết tự
chăm sóc bản thân những lúc mẹ vắng nhà, về quê ngoại tận Lộc Ninh.Vượt trăm
cây số bằng xe gắn máy, mẹ nào quản gió bụi đường xa về quê chăm sóc vườn cây.
Mồ hôi ướt đẫm lưng áo bảo hộ bạc màu xanh lá, không ngại nắng mưa, nặng nhọc,
mẹ vác từng bao phân, bón thúc cho từng cây trồng vươn cao xanh tốt. Cây càng
vươn cao xanh tốt thì đôi bàn tay mịn màng của mẹ càng thô ráp như ghi lại bao
nỗi vất vả trong bao năm chăm lo cho hai anh em tôi khôn lớn, mong ước hai anh
em tôi học hành thành tài. Tôi thương mẹ vô ngần.

            Mẹ ơi! Khi con viết bài này cũng là
ngày Quốc tế Phụ nữ 8/3 chạm ngõ. Con không có quà, cũng chẳng có hoa hồng tặng
mẹ. Con chỉ có một tâm nguyện học thật giỏi để đền đáp công ơn sinh thành. Và
con chỉ có một tấm lòng yêu quý mẹ hơn tất cả mọi thứ trên cõi đời này vì mẹ
chính là mẹ của con.

 

                                                                        Bài
viết của học trò của cô Hạnh.

 

 Người đăng: Nguyễn Thị Mỹ Phụng – Nhóm Admin

 

Chia sẻ bài viết lên:
Đóng