HÈ CUỐI…
Thủ lĩnh QUẾ CHI – Nhã chi
Mưa, mưa rồi. Những cơn mưa đầu
mùa lại trút xuống rồi, ve lại kêu đầy trong từng vòm lá, phượng lại đỏ rợp
trên những tán cây. Hè đã về khắp lòng thành phố, cho những khát vọng tuổi trẻ
lại sôi sục trào dâng, những bản tình ca mùa hạ lại tiếp tục cất lên, cho lòng
ai thêm chộn rộn, xao xuyến…
Hè về, bao ưu tư, phiền muộn
cũng tan biến, nhường chỗ cho sự gột rửa tâm hồn. Đây được xem như bước chuẩn bị
đầu tiên và quan trọng nhất cho chặng đua nước rút đến cánh cửa Đại học sắp tới
của tôi. Chính vì vậy mà tôi chọn gắn bó với Tổng đoàn Sao Bắc Đẩu, gắn bó với
kỳ trại 4 ngày 3 đêm tại Đồi Hồng – Bình Thuận, nơi giúp tôi tìm lại được sự dẻo
dai về thể chất và máu lửa trong tinh thần, thứ ngỡ đã bị lãng quên trong những
tháng ngày chỉ lo vùi đầu vào sách vở.
Đối với
tôi, trại năm nay được gói gọn trong 2 hashtag:
#kỷ_niệm
Tôi cảm thấy mình thật giàu có
khi đã trải qua mọi cung bậc cảm xúc. Nôn nao khi mỗi sáng được nghe tiếng í ới
gọi nhau dậy thật sớm. Buồn cười những khoảnh khắc vội vã rời bàn ăn vì sợ bị xe
“bỏ”. Có nhiều lúc lại thấy bồn chồn, thao thức do phải ngủ trên chiếc giường
chẳng chút thân thuộc. Đôi khi là hừng hực khí thế mỗi lần giai điệu “Trại ca”
vang lên. Cũng có những hôm trầm buồn khi ngắm phố biển về đêm từ cửa sổ… Bốn
ngày trại tuy ngắn ngủi nhưng kỷ niệm thật đong đầy.
#kinh_nghiệm
Trại
hè năm nay giúp tôi nghiệm ra 5 điều.
Thứ nhất, mỗi cá nhân đến với trại
hè Sao Bắc Đẩu đều bằng cái tâm chân thành, bằng tình yêu với một sân chơi cộng
đồng mà ở đó đòi hỏi tự bản thân mỗi người phải luôn tìm tòi, học hỏi, tư duy
sáng tạo, rèn luyện kỹ năng, nâng cao nhân cách. Rất dễ để bắt gặp những nụ cười
tỏa nắng, những cái nhìn hồn nhiên và những sự quan tâm vô điều kiện của tất cả
thành viên, từ những cô, cậu bé nhỏ tuổi nhất cho đến các bậc phụ huynh – những
người trải qua không biết đã bao nhiêu mùa xuân rồi. Mọi người đã cho tôi thấy
được cái tình thật giản đơn, bình dị giữa cuộc sống vốn dĩ đã lắm bộn bề, giữa
những người chưa từng quen nhau, trong thoáng chốc lại ngỡ chẳng muốn xa cách,
chia ly.
Thứ hai, chính nhờ trách nhiệm
phải gánh trên vai đã cho tôi động lực và sức mạnh to lớn để hoàn thành nhiệm vụ
được giao phó; vinh dự là thành viên ban quản trại đã giúp tôi phát huy được những
khả năng mà bản thân trước giờ chưa có cơ hội khám phá và bộc lộ.
Thứ ba, nhờ có trại hè mà tôi
như trở thành một phiên bản khác của chính mình, không còn tự ti mỗi khi đứng
trước đám đông. Nhờ đi trại, tôi không còn bận tâm đến những đánh giá sai lệch
của người khác đối với mình; thay vào đó là chứng minh bằng chính năng lực mình
có. Khi ai đó cố ném một quả bóng về phía bạn, việc dội lại vào quả bóng chưa hẳn
đã khiến nó bay trở về phía người kia mà đôi khi lại còn gây tổn thương cho những
người khác. Tương tự, hãy hành động, đừng phản ứng.
Thứ tư, tôi nhận ra mình không
cô đơn. Trên mọi chặng đường, tôi luôn có sự đồng hành của các anh chị trong
ban quản trại cũng như các bạn thành viên và quý phụ huynh. Không phải ôm đồm mọi
việc để rồi cuối cùng than vãn, đổ lỗi và thất vọng, chúng ta nên học cách dung
hòa tập thể, phân công nhiệm vụ phù hợp với khả năng của từng người để nâng cao
hiệu quả công việc. Đó mới là vai trò thực sự của một người thủ lĩnh.
Và thứ năm, chỉ cần tất cả
chúng ta ai cũng sử dụng 100% sức lực, 100% tinh thần của mình để hòa vào tập
thể thì đó chính là điều tuyệt vời nhất. Không phải giải thưởng, mà quan trọng
nhất là sau mỗi hoạt động, chúng ta học được một vài bài học hay, lại hiểu và
yêu thương đồng đội nhiều hơn.
Sài
Gòn đã vào hạ rồi, còn chần chừ gì mà không mau khởi động những dự định của
mình. Tuổi trẻ trôi đi nhanh như cái chớp mắt. Thời gian lướt qua chẳng đợi một
ai. Cho nên phải sống vội vàng lên, đi những nơi mình muốn đi, học những điều
mình muốn biết, đừng sợ khó khăn phía trước, tôi ơi!