VỀ
LẠI NƠI BẮT ĐẦU…!!!
VIẾT
TIẾP NHỮNG YÊU THƯƠNG…
Đoàn
Thị Thu Chung – Tiểu trại trưởng Tiểu trại 3 Vạn Xuân.
—o0o—
“Hè lại đến khi phố phường đỏ thắm
hoa phượng…”
Mùa hè đã đến rồi đó…
Chúng ta sẽ làm gì nhỉ??? Chúng ta sẽ đi đâu??? Chúng ta sẽ đi với ai???
Rất nhiều câu hỏi được
đặt ra khi hè lại về bên song của sổ, khi khắp các con đường được nhượm màu đỏ
của những cành hoa phượng, khi tiếng ve cứ rỉ rả kêu vang.
Riêng tôi, tôi đã có kế
hoạch riêng cho mình, tôi sẽ cùng đại gia đình của tôi trở lại nơi mà cách đây
11 năm chúng tôi đã đến, tìm lại kí ức, kỉ niệm của ngày xưa và lưu lại đây những
điều tươi mới và thú vị của những ngày sắp tới.
“Te tò te kèn kêu vui thúc dồn,
ngày trại vui của em đã đến.
Biển vỗ sóng tung tăng reo vui, đón
chào cô chú bé con đến chơi…”
Đến hẹn lại lên, cứ độ
giữa tháng 7 chúng tôi lại xếp lại sách vở, gác lại công việc, hay hoãn lại những
chuyến công tác xa. Vì đó là thời điểm mà chúng tôi dành riêng cho Đại gia đình
Sao Bắc Đẩu, dành riêng cho bản thân những ngày được hòa mình vào những trò
chơi tập thể, được vui cười thỏa thích mà không phải bận tâm lo nghĩ đến bất cứ
chuyện gì của cuộc sống bộn bề, vất vả ngoài kia.
4h Sáng, khi ông mặt trời
còn chưa thức dậy, đã có một góc sân rộn rã tiếng cười nói, tiếng gọi nhau í ới,
âm thanh hối hả chuyển vật dụng… Các cậu bé, cô bé, mặc trên mình bộ đồng phục
Xám Oliu, đầu đội mũ bere đen đặc trưng của Tổng Đoàn Sao Bắc Đẩu đã sẵn sàng
cho chuyến hành trình Trại Huấn luyện và Nâng bậc lần XI, năm 2018 dài 4 ngày 3
đêm tại Xuyên Mộc – Bà Rịa – Vũng Tàu với chủ đề “Về thăm Đất Đỏ – Miền Đông
Anh Hùng”. Tạm biệt ba mẹ, tạm biệt cái giường nệm êm ái, tạm biệt cái gối ôm,
cái mền, cái máy lạnh… Chúng tôi đi đây, đến với miền biển xanh, cát trắng, nắng
vàng…
Sau 11 năm, như một sự
trùng hợp ngẫu nhiên, chúng tôi trở lại nơi đã diễn ra trại Huấn luyện và Nâng
bậc lần I –Năm 2007. Nhưng giờ đây mọi thứ đã khác đi rất nhiều, bãi biển hoang
sơ ngày nào nay đã là một dãy các resort, khu nghỉ dưỡng cao cấp với các rặng dừa
xanh thẳng tắp rì rào trong gió biển, với các khu vực nhà hàng, khách sạn sang
trọng. Chúng tôi lựa chọn cho mình Resort Hương Phong Hồ Cốc làm điểm dừng
chân.
Đã 11 mùa trại trôi
qua, nhưng trong tôi vẫn vẹn nguyên cảm xúc như những ngày đầu tiên. Vẫn cái cảm
giác háo hức trong chờ đến ngày trại, vẫn cái tâm thế hừng hực, máu lửa trong
những ngày trại, và vẫn cái cảm giác bồi hồi, xúc động khi đến giờ phút chia
tay.
Lại một năm nữa tôi giữ
nhiệm vụ Tiểu trại trưởng, tiểu trại tôi mang tên Vạn Xuân – một thời kì đọc lập
ngắn ngủi dưới thời nhà Tiền Lý và Triệu Việt Vương. Lại một năm nữa chúng tôi
trải nghiệm cảm giác ngủ chung trong một cái mùng lớn thiệt lớn, đêm đêm nằm
nghe sóng biển vỗ vào bờ cùng tiếng gió rì rào, hít thở không khí mang hương vị
của quê hương miền biển.
Thương lắm những khuôn
mặt thân quen, thương lắm những nụ cười tỏa nắng, nhớ lắm những giọt mồ hôi rơi
ướt cả lưng áo trong các trò chơi vận động. Tôi sẽ nhớ mãi hình ảnh các em nắm
chặt tay nhau, cùng nhau vượt qua những thử thách đồng đội, cùng nhau hô thật
to băng reo của tiểu trại mình:
“… Tiểu trại 3 –
Vui hát ca
Tiểu trại 3 –
Chơi hết ga
Tiểu tại 3 – Anh
em một nhà…”
Đúng thật, chúng tôi là
anh em một nhà, anh em của gia đình nhỏ Vạn Xuân, bởi gia đình chúng tôi có ba,
có mẹ, có anh, có chị, có em. Bởi chúng tôi yêu thương nhau bằng tình yêu của
những người thân ruột thịt. Vì:
“Chúng ta là: VẠN
XUÂN
Vạn Xuân – Vững
tinh thần – Vượt gian truân
Vạn Xuân – Nhìn
rất ưng – Vui tưng bừng – Rất dễ cưng…”
Tiểu trại Vạn Xuân, nơi
chỉ có tiếng cười, có tình yêu thương, có những phút giây cả đội từ nhỏ nhất đến
lớn nhất đứng trên cùng một sân khấu, nhảy những động tác cổ động, biểu diễn những
bước khiêu vũ hay trình diễn những bộ sưu tập thời trang độc đáo và ấn tượng.
“ … Anh em mình là một
gia đình – Một gia đình của đại gia đình – Sao Bắc Đẩu yêu thương…”. Như thông
điệp được in trên áo trại “Một gia đình nhỏ – Một hạnh phúc to” chúng tôi đang
từng ngày mang yêu thương trao gửi đến nhau, để từng thành viên khi khoác lên
mình bộ đồng phục của Tổng Đoàn Sao Bắc Đẩu luôn cảm nhận được rằng mình đang
được sống trong một gia đình lớn chứ không đơn giản chỉ là đang sinh hoạt ở một
câu lạc bộ đơn thuần.
Không thương sao được
khi nhìn thấy hình ảnh một cậu bé 4 tuổi cùng mẹ và anh trai đi trại, dù nhỏ
xíu nhưng em không bỏ sót bất kỳ một hoạt động nào đâu nha. Không thương sao được
khi thấy hình ảnh một ông bố lăn xả trong các trận bóng đá, nhảy hết mình theo
bất cứ bài nhảy nào của các con, hay mặc bộ đồ thời trang biểu diễn theo cậu
con trai nhỏ. Không thương sao được khi nhận được từng bịch trái cây, từng
thùng nước ngọt hay nồi chè đậu thơm lừng của bà nội ở tận Long Khánh đến thăm.
Kể sao cho hết những điều đáng trân quý mà chúng tôi đã có được trong suốt hành
trình trại, diễn đạt sao cho hết những niềm vui, sự gắn kết của tất cả các trại
sinh trại Huấn luyện và nâng bậc lần XI năm 2018.
Thời gian rồi sẽ trôi
qua và không chờ đợi bất cứ một ai hay bất kỳ điều gì. Vậy nên, tôi đã tự dặn bản
thân mình phải sống và cống hiến hết mình, để sau này khi nhìn lại tuổi thanh
xuân đã qua không phải nuối tiếc bất kì một điều gì mà mình đã bỏ lỡ. Kí ức sẽ
mãi là kí ức, sẽ không lặp lại cho ai đã bỏ qua nó, chúng ta chỉ có thể nhìn lại
rồi mỉm cười vì đã có những kí ức thật đặc biệt cho cuộc đời mình.
Cảm ơn những người đồng
đội đã bên cạnh và gắn bó cùng tôi trong suốt hành trình, cảm ơn các anh chị phụ
huynh đã cháy hết mình trong tất cả các hoạt động, cảm ơn nụ cười của các em đã
xua đi mọi khó khăn, mệt nhọc để tôi có động lực, cố gắng và hoàn thành tốt nhiệm
vụ được giao.
“Qua rồi những ngày
vui, trong tim ta vẫn còn lưu luyến, đi về những miền xa, đôi tay ta đắp xây cuộc
đời…”. Tạm biệt hành trình trại Huấn luyện và nâng bậc lần thứ XI năm 2018, tạm
biệt bãi biển xanh với cát trắng, nắng vàng, tạm biệt đất trại, tạm biệt những
ngày vui chơi thỏa thích, tạm biệt rặng dừa xanh mát rượi thẳng tắp… Sẽ nhớ lắm
những đêm quay quần bên ánh lửa hồng, sẽ nhớ lắm những cái xiết tay, những nụ
cười rộn rã, sẽ nhớ lắm những bữa cơm chung, những đêm nằm cạnh bạn tâm sự rỉ rả…
“Tạm biệt nhé, tạm biệt nhé đã đến giờ chia tay. Hẹn gặp nhé, hẹn gặp nhé, dù
cách xa nhưng ta vẫn nhớ nhau hoài…”. Chúng tôi quay trở về với cuộc sống bộn bề,
hối hả thường ngày và chờ đợi đến mùa hè năm sau, chúng ta sẽ lại gặp nhau, sẽ
lại cùng nhau tạo nên những kỉ niệm vô giá tại Đồi Hồng – Thành phố Phan Thiết
– Tỉnh Bình Thuận!