Mỗi kỳ trại đã mang đến cho tôi nhiều bất ngờ, đó là nơi hội tụ niềm vui, là nơi mang lại cho ta nhiều kiến thức – kỹ năng và hơn thế nữa đó là nơi để ta giao lưu bạn bè, gắn kết yêu thương
BÀI CẢM NHẬN TRẠI HÈ LẦN XI
XUYÊN MỘC – VŨNG TÀU
VỀ THĂM ĐÂT ĐỎ – MIỀN ĐÔNG ANH HÙNG
Người viết: Lê Viết Tín
Tiểu trại 1 Văn Lang
Bà Rịa Vũng Tàu – Điểm đi trại năm nay của chúng tôi với khẩu hiệu” Về thăm đât đỏ – Miền Đông anh hùng”. Mỗi kỳ trại đã mang đến cho tôi nhiều bất ngờ, đó là nơi hội tụ niềm vui, là nơi mang lại cho ta nhiều kiến thức – kỹ năng và hơn thế nữa đó là nơi để ta giao lưu bạn bè, gắn kết yêu thương. Và năm nay, tôi đã được tiểu trại trưởng, chị Nguyễn Thị Mỹ Phụng, tiếp nhận vào tiểu trại 1 của chị. Và chính ở nơi đây tôi đã có những trải nghiệm thú vị về mọi thứ.
Trại huấn luyện và nâng bậc lần XI là một kì trại đáng để đi trong những năm qua. Tất cả các bạn ai ai cũng muốn tham gia và rất quyết tâm “giành dụm” tiền để đi trại. Không kể đến các anh chị anh các em nhỏ, ai cũng phải cố gắng thi thật tốt để cố được một kì trại thật xứng đáng với những gì mình đã trải qua.
Đến với ngày trại thứ nhất, đó chính là một buổi sáng sớm tinh sương, khi mặt trời còn chưa tỉnh giấc. Lòng tôi nôn nao háo hức được đến với kỳ trại này, tôi đã chuẩn bị vật dụng từ cả tuần trước và cứ nằm lăn đi lăn lại mà không chịu ngủ. Kỳ trại của chúng tôi bắt đầu khi các chiếc xe 45 chỗ xuất phát từ Nhà Văn hóa Thanh Niên. Những lời dặn dò của ba mẹ dành cho các bạn trại sinh nhỏ tuổi, những tiếng nói cười rôm rả mừng vui khi hội ngộ nhau của các bạn trại sinh lớn hơn, dù mỗi người một vẻ nhưng xem ra tất cả đều đã sẵn sàng cho chặng đường dài sắp đến. Trên chiếc xe chân tình của tiểu trại 1 chúng tôi, tôi nhìn nhận thấy mọi người(kể cả tôi) vẫn còn lim dim con mắt chưa tỉnh giấc. Chiếc xe như chiếc tàu biển rung rinh đưa chúng tôi gần 5 tiếng đồng hồ để đến đất trại. Tôi cảm giác rất mệt mỏi và vắt kiệt sức lực vô bờ bến. Trước khi thực sự đặt chân lên đất trại, chúng tôi phải đi học tập một xíu. Đó là tham quan khu tưởng niệm anh hùng chị Võ thị Sáu. Buổi lễ được diễn ra trang nghiêm. Dù trời nắng chói chang nhưng tôi vẫn phải chịu cảnh oi bức này trong một thời gian khá là dài. Điểm đến thực sự của chúng tôi là đây, đất trại – Hương Phong Hồ Cóc resort, Phải rất vất vã để có thể đẩy những thùng đồ tiểu trại và những vali năng cả tấn vào trong khu sinh hoạt và nghỉ ngơi. Vì đã có lảm việc nên chúng tôi đều sẽ nhận thưởng. Phần thưởng của chúng tôi đó chính là bữa ăn trưa với những món ăn quen thuộc(trứng, gà,…) cùng với dĩa cơm hấp khô cứng đến nỗi mọi người đều muốn bỏ cả bữa cơm. Nhưng vì sự thôi thức từ cậu bụng đã reo lên khiến cho mọi người ai ai cũng phải ăn thật nhiều và nhanh để bù đắp lại những nguồn năng lượng đã mất sau một quá trình lao động năng nhọc. Đi đến đâu thì cũng phải làm lễ chào mừng, khai mạc và đó chính là những gì diễn ra trong suốt buổi đêm hôm ấy. Những nghi thức chào cờ quen thuộc dưới sự phụ trách của anh Trần Nam Anh, buổi lễ được diễn ra một cách đàng hoàng, trịnh trọng cùng với khẩu hiệu:
Trại sinh: Nước Việt Nam – con cháu Lạc Hồng
Trại sinh: Đất Việt Nam – 4000 năm văn hiến
Tất cả trại sinh: Đất nước Việt Nam – Viết tiếp bản hùng ca
Kèm theo sau đó là những tràn vỗ tay thay lời muốn nói để chúc cho kỳ trại này thành công tốt đẹp. Sau đó, thầy Huỳnh Văn Toàn đã có những nhận xét và góp ý đến các thành viên trại sinh lẫn các anh chị và các bậc cha mẹ để có thể khiến cho kỳ trại này diễn ra thành công và tốt đẹp. Những bài nhạc bắt đầu vang lên kèm theo đó là những bức hình tiểu trại dần dần được chụp. Nào là những bức hình trang nghiêm, những cái like, chéo tay, và các lần đọc khẩu hiệu (sushi, kimchi, omachi,…).
Đến với ngày trại thứ hai, ngày trại của khám phá và vui chơi. Tiếng còi tù và báo thức buổi sáng và lúc giờ đây đó là lúc diễn ra trận đấu siêu cup bóng đá Sao Bắc Đẩu. Trận chiến này không chỉ là cuộc chiến của những người đàn ông lực lưỡng mà còn kết hợp cả sự dịu dàng của phụ nữ ở đấy. Tất cả trại sinh ai nấy đều vỗ tay cổ vũ những người đồng đội của mình giành được chiến thắng. Những cú sút huy hoàng mang về vinh quang cho cả tiểu trại. Theo sau những khuôn mặt chiến thắng là những khuôn mặt u sầu, buồn bã. Dù vậy nhưng các bạn của các tiểu trại đã có một buổi thi đấu rất vui. Điểm đặt chân đầu tiên của chúng tôi là khu di tích lịch sử Minh Đạm. Khu di tích nhìn từ bên ngoài thật hoành tráng làm sao. Các bạn tìm những chỗ đứng khác nhau để chụp hình, người thì chen, người thì đẩy, ai ai cũng muốn mình có một bức hình thật đẹp tại nơi này. Tôi cũng đã sắm cho mình vài bức hình đẹp để lưu lại kỷ niệm nơi đây. Trước khi đến với phần hay nhất của kỳ trại tối hôm ấy, chúng tôi bắt đầu với các trò chơi team building(bánh xe tình bạn, đua ghe,…) hết sức vui nhộn và nhiều tiếng cười giúp gắn kết tinh thần đồng đội. Những sự mệt nhọc dường như xua tan theo làn nước mát, giờ chỉ còn là tiếng vỗ tay vui mừng để chúc mừng sự ciến thắng của các tiểu trại. Và phần hay nhất của kỳ trại tập trung ở đây, đó là đêm hội văn hóa nghệ thuật, với những phần trình diễn cổ động bắt mắt, những phần khiêu vũ đầy sức sống và ấn tượng, những phần hóa trang không kém với những bộ đồ về chủ đề biển cả được các anh chị vẽ cắt và trang trí rất đẹp.Những bài nhạc vang lên bên tai sôi động, nghe đi nghe lại vẫn không biết chán. Những tiếng vỗ tay đến từ các phụ huynh vừa là để cổ động mà vừa là sự ngỡ ngàng trước vẻ đặc sắc, huyền ảo từ các bài múa. Đêm hội đã diễn ra thành công, đảm bảo được yêu cầu về chất lượng và nội dung, các bạn cũng đã thực sự cháy hết mình cho đêm hội. Đêm hội đã khẳng định tình cảm, sự gắn kết, những tiết mục được các tiểu trại dàn dựng đầy tính sáng tạo, thể hiện tinh thần đầy trách nhiệm và sự quyết tâm. Một đêm hội đầy cảm xúc, thành quả này là sự cố gắng nỗ lực của cả 1 tập thể. Thế mới biết không có gì mạnh bằng sự nhiệt tình và lòng say mê, chính điều đó đã mang đến một đêm hội văn hóa đầy màu sắc và ý nghĩa. Phần không kém trong đêm hôm ấy đó chính là lửa trại, ngọn lửa rừng rực cháy trong đêm khuya làm cho bầu không khí trở nên ấm cúng. Ngồi bên ánh lửa bập bùng, hát những bài ca rộn ràng, nhớ lại về những kỉ niệm vui chơi của ngày trại vừa qua.Các bạn trại sinh, các anh chị thủ lĩnh, thành viên danh dự và quý phụ huynh đã tạo nên một vòng tròn khổng lồ, hân hoan, rạo rực chờ đón ánh lửa thiêng, ánh lửa của niềm tin, sức trẻ và lòng nhiệt huyết. Mồ hôi, khói bụi và cả sức nóng của ngọn lửa không ngăn cản được nhiệt huyết của các bạn trại sinh, chúng tôi cứ thế ca hát, nhảy múa cho đến khi tàn lửa trại.
Những làn gió se se lạnh, những tiếng sóng vỗ vào bờ chính là tiếng còi báo thức cho ngày trại thứ ba bắt đầu. Ngày trại của sự năng động và kết hợp sáng tạo. Để có thể thực hiện thử thách từ các trạm, các bạn trại sinh của từng tiểu trại phải cố gắng hết sức có thể, vận dụng sức lực, trí thông minh và sự sáng tạo khôn khéo của mình. Mỗi trạm thử thách là một con đường gian lao khác nhau, nào là phải múa, phải hát, phải nhảy, phải vẽ, sáng tạo bài vè,…Những thử thách giúp ta rèn luyện những gì ta còn chưa biết và nâng cao những gì đã biết, qua đó các bạn còn gắn kết yêu thương, xây đắp tình bạn dài dài. Trên con đường đi đến các trạm thử thách, các bạn chúng ta còn được quan sát, nhìn ngắm về cảnh đẹp của đất Bà Rịa – Vũng Tàu này, làm cho các bạn biết quý quê hương mình hơn. Sau những giờ phút thi đấu kịch liệt Sau các buổi trò chơi lễ đăng quan – bế mạc trại huấn luyện và nâng bậc lần XI. Với những nghi thức chào cờ quen thuộc và lễ xướng danh tên các bạn được vinh danh thăng cấp, đạt một cấp bậc mới hơn, mang trong mình một đẳng cấp mới các bạn phải cố gắng nhiều hơn nữa để xứng đáng với những thành tích mà các bạn đạt được trong kì trại này. Tiến thêm một bước xa hơn, các bạn trại sinh của chúng ta đã lớn thêm được một chút. Dù chuyến hành trình này chỉ có hạn nhưng hạnh phúc thì vô hạn, tất cả các bạn trại sinh ai cũng nhìn nhau với ánh mắt lưu luyến và cái bắt tay thân ái thể hiện tình cảm thân thương. Trong mắt mỗi người, tình cảm vẫn là điều quan trọng nhất. Dù sau này có phải chia lìa, không gặp nhau nữa nhưng các bạn vẫn là bạn, vẫn nhớ nhau, yêu quý nhau. Càng xa cách nhau thì chúng ta vẫn nhớ nhau nhiều hơn. Liên hoan ẩm thực! Đây là đêm tuyệt vời nhất. Được thưởng thức các sơn hào hải vị, những món lẩu ngon nhất trần đời. Không chỉ ăn những món ăn do các anh chị nấu mà các bạn còn tổ chức các trò chơi rất sôi động và hấp dẫn khiến rất nhiều người đến xem và chơi chung. Và hát những bài hát chào tạm biệt. Vừa ăn vừa nhìn nhau, để cảm thấy nhớ nhau hơn. Dù chuyến hành trình 4 ngày 3 đêm này rất ngắn nhưng cũng đủ để liên kết chặt dây tình ái giữa mỗi người. Mai chia tay bạn ơi có nhớ, nhớ từng nụ cười trong ánh mắt thân quen, mai đi xa lòng tôi vẫn nhớ từng kỷ niệm tình bạn hôm nay.
Trước khi thực sự đặt chân khỏi chốn đất đỏ này, chúng tôi vẫn còn một ngày, đó là ngày trại cuối cùng, ngày trại thứ 4, ngày trại của sự tĩnh lặng. Tại sao tôi lại gọi như thế? Bởi lẽ chính buổi sáng đó, chính thầy Toàn đã cho tất cả các bạn trại sinh ngồi thiền, điều mà trước đây chưa hề xảy ra ở bất kì kỳ trại nào của Sao Bắc Đẩu. Chúng ta ngồi đây để khi nhớ công lao của ba mẹ, nhìn lại chặng đường đã qua, nhìn nhận ra lỗi sai, khắc phục lỗi sai, hứa với chính bản thân mình sau này sẽ làm gì để bù đắp lại lỗi sai ấy. Bỗng có một cơn mưa xuất hiện, cơn mưa càng ngày càng mạnh lên vẫn không thể nào đánh mất được sự tĩnh tâm của các trại sinh. Và ngoài việc ngồi thiền ra, trong kỳ trại lần này đã có một chương trình đặc sắc mới lạ, đó là thi nhảy bài hát”Té nước” trên biển, suốt bao năm đi trại ở những vùng biển thì chưa có năm nào có nhiều hoạt động trò chơi như năm nay. Những lần tạt nước vào bạn bè, những lần phản công lại đã tô điểm cho kỳ trại năm nay. Thôi thế là hết một kỳ trại. Trại huấn luyện và nâng bậc lần XI – Về Thăm Đất Đỏ – Miền Đông Anh Hùng đã để lại trong mọi người nhiều cảnh đẹp quý báu. Trại huấn luyện đã trở thành ngôi nhà thứ hai của chúng tôi, nơi các trại sinh được học tập, rèn luyện, cống hiến và trưởng thành. Mỗi người trong chúng tôi đều mang một tính cách khác nhau nhưng tất cả đã cùng về đây, cùng chung tay, góp sức để xây dựng gia đình nhỏ của tiểu trại 1 Văn Lang ngày càng hoàn thiện hơn. Mỗi người một vẻ nhưng tất cả đều hòa đồng, vui tính, luôn quan tâm hỏi thăm nhau, tạo cho nhau sự gần gũi, yêu thương… Khi ở trong một tập thể mà mọi người tôn trọng nhau, chân thành, chia sẻ, giúp đỡ nhau, cùng nhau phấn đấu, hi sinh và bao dung cho nhau thì theo tôi đó chính là gia đình tuyệt vời nhất!
“Anh em khắp bốn phương trời
Hôm nay gặp mặt bao lời vấn vương
Văn Lang hai tiếng thân thương
Vũng Tàu hội ngộ quê hương nghĩa tình”
Câu băng reo của tiểu trại 1 “Văn Lang” tiểu trại của chúng tôi đã đọng lại trong mỗi chúng ta những ký ức đẹp.Trại huấn luyện và nâng bậc là nơi để các thành viên của Tổng đoàn Sao Bắc Đẩu được vui chơi, học tập, rèn luyện và trưởng thành. Đây cũng là dịp các thành viên lại được quây quần, được cùng nhau trải nghiệm những cung bậc cảm xúc. Cũng như cùng nhau tạo ra và lưu lại những kỉ niệm thật đẹp trong hành trình 4 ngày 3 đêm, với những hoạt động hết sức vui tươi, bổ ích và hấp dẫn. Đi trại hè là để trải nghiệm, rèn luyện và cống hiến, đi là để cảm nhận, để được xa nhà và sống cùng với tập thể. Những chặng đường đi qua trong một mùa trại sẽ hiện rõ những chuyện buồn, vui, đôi khi là những hiểu lầm vu vơ để rồi nỗi yêu thương vẫn luôn đầy ắp trong tim mỗi người.
Qua mỗi kỳ trại, tôi đều khám phá ra những chỗ đặc biệt trong các hoạt động> Kỳ trại không chỉ là một nơi để vui chơi mà còn phải đi để học tập. Như việc tham quan khu tưởng niệm anh hùng Võ Thị Sáu và tham quan khu di tích lịch Minh Đạm, điều này sẽ giúp cho các bạn trại sinh sẽ cảm thấy tự hào về dân tộc mình và biết quý trọng nó hơn, từ đó định hướng cho tương lai của mình. Và chỉ có ở Sao Bắc Đẩu, các tiết mục văn nghệ mới hoành tráng và có quy mô, chủ đề rõ ràng, những bộ đồ múa được các anh chị thủ lĩnh thuê rất đẹp, hoành tráng. Và cũng chỉ ở Sao Bắc Đẩu, khi các trò chơi lớn diễn ra, các bạn nhỏ đã tự tham gia, tự sáng tạo ra cho mình những động tác trông rất bắt mắt. Và với riêng tôi, tôi nhì nhận được cách bố trí các địa điểm trại sao cho hợp lí với từng chủ đề. Nếu như có chú ý, các bạn sẽ thấy được thầy Toàn trước khi cho xuống bơi đã hỏi các anh cứu hộ ở đấy là phải bơi ở đâu thì hợp lí. Và chỉ riêng ở Sao Bắc Đẩu, bơi mà cũng phải có hàng ngũ, điều mà trước đây chưa hề xảy ra, các anh chị thủ lĩnh phải nắm tay nhau tạo thành một vhàng rào chắn ngăn không cho các em chạy ra ngoài. Thật là một điều vi diệu!
Cảm ơn tiểu trại trưởng chị Nguyễn Thị Mỹ Phụng, người đã chỉ đạo và huấn luyện cho tiểu trại 1 của chúng tôi, người đã rọi sang con đường cho chúng tôi. Xin cảm ơn thầy Huỳnh Văn Toàn, người đã tổ chức cho chúng tôi một kỳ trại thật bổ ích và có ý nghĩa. Cảm ơn các phụ huynh đã giúp chúng con trong kì trại lần này.
HẸN GẶP LẠI TRẠI HUẤN LUYỆN VÀ NÂNG BẬC LẦN THỨ XII