Mắt trò thăm thẳm xa khơi
Đón nguồn ánh sáng, mặt ngời dương soi
Lòng mẹ tri thức cuộc đời
Chắt chiu năm tháng cành tươi nắng vàng…
Từ trong nắng sớm mưa nguồn
Từ trong nước mắt vui buồn nhân gian
Từ trong ngọn lửa hồng hoang
Từ trong ngục tối, “địa đàng”, quặn đau
Từ trong hang, thuở ban đầu
Từ trong nước mắt Mỵ Châu giếng huyền
Từ trong thơ Nguyễn – Tiên Điền
Tiếng than xé ruột, nỗi niềm mẹ cha
Từ trong ánh đuốc sơn hà
Từ lòng Nguyễn Trãi ấy là Sao Khuê…
Đông Tây tỏa sáng bốn bề
Thu vào một cõi ta chia cho người
Ta truyền lửa đến muôn nơi
Cho dòng máu đỏ, cây đời mãi xanh
Mỗi lời, mỗi chữ mong manh
Mà như lửa cuốn, cờ tung gió về…
Phận thầy, tâm huyết sẻ chia
Nỗi niềm non nước chảy về nơi đâu
Ai hay thân phận nghèo – giàu
Vẫn là ăm ắp nghĩa sâu tình người…
Thầy tìm lối mới xanh tươi
Có hoa có lá nụ cười trẻ thơ
Ai lên đèo ngược với Cô
Ai về bản vắng, vẫn trò thân thương…
Ai về tấp nập phố phường
Ai ra biển đảo gió sương sóng dồn
Vẫn cao cao bóng tâm hồn
Vẫn là sao ấy bồn chồn lửa reo…
Ta từ Lũng Cú cheo leo
Từ U Minh Thượng ghe chèo vượt kênh
Đón trò từ buổi bình minh
Ngày qua tháng lại gặp mình nhớ ta
Bao trò khôn lớn đi xa
Nhớ ngày nhà giáo ghé qua tâm tình
Mừng là khả úy hậu sinh
Ai nên « quan » ai đã thành doanh nhân
Bao trò là những văn nhân
Giữ trong đạo ấy tình thâm Thầy Trò
Đường đời dài ngắn ai đo
Khi lên dốc ngược, khi đò chao nghiêng
Ta đi giảng « đạo » khắp miền
Hà Tiên, Hà Nội, “con chiên” là mình
Người Thầy ai bảo qaung vinh
Ta như phu chữ lượn quanh thân cò…
Mong chi khôn sáng là trò
Là người truyền lửa Tự do muôn đời
Hạnh vinh là một kiếp người
Kiếp Thầy trọng vọng ở nơi chính mính.
Tâm ta có sáng không mình
Tài ta có lực phục sinh nơi người ?
Nói chi cho bạn bè cười
Ai ham tiền bạc ngược xuôi kiếm tìm !
Ai mê tri thức, niềm tin
Ai lo trò hỏng, ai quên chính mình
Đã mang cái kiếp quang vinh
Người thầy trọn đạo tiếp sinh muôn đời
Hôm nay xin hát mấy lời
Tự ru để khỏi ai cười sau lưng
Như là nguồn mẹ sáng trong
Đạo Thầy- Trò một ánh hồng đẹp tươi
(Sưu tầm)