Đã 7 năm rồi, năm nay là kỳ trại Huấn luyện và nâng bậc lần thứ 7 mà Tổng Đoàn Sao Bắc Đẩu tổ chức. Chúng tôi đã đi qua những địa phương khác nhau, trải nghiệm những sự khác biệt ở mỗi địa phương mà chúng tôi đến, và đã có thật nhiều những kỉ niệm, những kí ức khó quên trong cuộc đời. Tôi vẫn còn nhớ như in dấu ấn trong mỗi kì trại, nhớ cả những lúc mới tham gia trại lần đầu, với nhiều điều bỡ ngỡ, với tâm lý tò mò.
HÀNH TRÌNH KẾT NỐI TRÁI TIM.
Đoàn Thị Thu Chung –
Tiểu trại trưởng tiểu trại 3 – Thác Dray-sap.
Đã 7 năm rồi, năm nay là kỳ trại Huấn luyện và nâng bậc lần thứ 7 mà Tổng Đoàn Sao Bắc Đẩu tổ chức. Chúng tôi đã đi qua những địa phương khác nhau, trải nghiệm những sự khác biệt ở mỗi địa phương mà chúng tôi đến, và đã có thật nhiều những kỉ niệm, những kí ức khó quên trong cuộc đời. Tôi vẫn còn nhớ như in dấu ấn trong mỗi kì trại, nhớ cả những lúc mới tham gia trại lần đầu, với nhiều điều bỡ ngỡ, với tâm lý tò mò.
Cứ đến hẹn lại lên, sân Tao Đàn, nơi sinh hoạt hàng tuần, ngôi nhà thứ hai của tôi lại vang lên bài hát Hành khúc Sao Bắc Đẩu, vẫn cái cảm giác nôn nao, háo hức được khám phá một vùng đất mới. Và nơi đón chân chúng tôi lần này là vùng đất Tây Nguyên đại ngàn – ĐắkLắk – Buôn Mê Thuột, với bãi cỏ xanh mướt, những chú voi to lớn nhưng hiền lành, với bờ hồ phẳng lặng xanh ngắt, những hàng cây mát rượi và cả những cơn mưa rào cùng bầy muỗi to bự.
Và ngày hôm nay, Tôi – cô bé trại sinh ngày nào đã là một Tiểu trại trưởng. Sánh bước cùng các anh chị thật sự tự tin, thật sự trưởng thành, chuẩn bị thật tốt cho kì trại huấn luyện và nâng bậc lần 7 “ Tây Nguyên – Về với Đại ngàn”.
Chuyến hành trình khởi đầu khá vất vả với những cơn mưa bất chợt của Sài Gòn, chúng tôi đón trại sinh tại Trường Đoàn Lý Tự Trọng, những cái vẫy tay chào tạm biệt ba mẹ, có em đã tham gia trại nhiều lần, cũng có em chỉ mới tham gia lần đầu nên ba mẹ phải dặn dò thật kĩ lưỡng, có cả những bé cứ xuýt xoa ôm mẹ, rồi có cả những phụ huynh chuẩn bị vật dụng giúp tiểu trại phải chạy lên chạy xuống hỏi han xem đã đầy đủ chưa. Lúc ấy, tôi cảm thấy dâng lên một cảm xúc khó tả, dường như tất cả chúng tôi thật sự là một gia đình, dù là có em sinh hoạt nhóm này, có em sinh hoạt nhóm kia, có em sinh hoạt Bắc Tao Đàn, có em sinh hoạt ở Đông Tao Đàn, nhưng lúc này đây “tất cả là gia đình tiểu trại 3 Thác Dray- Sap”.
Lễ dâng hoa và tiếp đuốc tại tượng đài anh Lý Tự Trọng – Người Đoàn viên thanh niên đầu tiên với câu nói bất hủ “ Con đường của thanh niên chỉ có thể là con đường cách mạng chứ không thể là con đường nào khác…” diễn ra thật nghiêm trang, cầm cây đuốc trên tay, tôi cảm thấy thật vinh dự xen lẫn niềm tự hào về tuổi trẻ Việt Nam. Tôi tự hứa với lòng rằng sẽ cố gắng phấn đấu thật tốt để xứng đáng là tuổi trẻ thành phố mang tên Bác.
Xuất phát nhé! Tạm biệt ba mẹ, tạm biệt thành phố Sài Gòn náo nhiệt, chúng con đi đây!
Một hành trình dài 12 tiếng đồng hồ trên xe khách, chắc là háo hức quá nên các em nhỏ cứ ríu ra ríu rít trên xe, chẳng chịu ngủ, nhiều câu hỏi ngây ngô của các em nhỏ làm cả xe bật cười khanh khách. Xe cứ chạy bon bon trong màn đêm, còn các em nói nhiều, hỏi nhiều rồi cũng buồn ngủ. Đúng là trẻ con, lăn ra, dựa vào ba mẹ, dựa vào các anh chị ngủ ngon lành, thậm chí có em ngáy khò khò nữa J. Ai cũng ngủ hết rồi, mình cũng tìm chỗ nhắm mắt để chuẩn bị năng lượng cho những ngày sắp tới nào! Và tôi đã có một chỗ thật lí tưởng là “ nằm dài dưới sàn xe” J.
Chiếc xe lắc lư theo những cung đường giằng, rồi đột nhiên bác tài xế dừng lại. Tất cả phát hiện ra một điều là xe bị hư rồi, phải dừng lại sửa thôi L. Chờ khoảng 30 phút sau, sự cố đã được khắc phục, lên đường tiếp nào.
Sáng rồi, những tia nắng đầu tiên xuyên qua đám mây, kẽ lá rồi chiếu vào xe. Khung cảnh hai bên đường là những hàng cây xanh, là con đường đất đỏ. Sắp đến nơi rồi, dậy thôi các trại sinh ơi! Chỉnh trang lại trang phục và đặt chân xuống trạm dừng Buôn Mê Thuộc. Vậy là chúng tôi – Những trại sinh trại Huấn luyện và nâng bậc lần VII đã đến rồi Tây Nguyên ơi!
Nghỉ ngơi một chút, ăn sáng xong. Chúng tôi di chuyển đến khu đất trại cách đó khoảng 60 km. Chắc do đã nạp đủ năng lượng buổi sáng, nên các trại sinh bắt đầu bàn tán xôn xao về khu vực cắm trại, em này nói “ Trong kia có nhiều voi lắm đó, con voi nó bự thiệt là bự luôn, nó bự hơn cái xe luôn…”, em khác lại nói “ Nó không bự hơn cái xe của mình đâu, tại nó không chở hết tụi mình…”… Và rất nhiều lời đối đáp thật đáng yêu xoay quanh con voi ở Buôn Đôn.
Woaaaaa…!!! Vừa đặt chân xuống cổng khu du lịch Buôn Đôn, thì một chú voi to thiệt là to xuất hiện. Thích quá, chưa bao giờ tôi được đứng gần con voi như vậy vì xem trong sở thú phải đứng xa thiệt là xa. Trước mắt chúng tôi là con đường được lát những viên đá vuông, đi sâu vào trong là một bãi cỏ dài và một bờ hồ mát rượi, thêm mấy chú ngựa chạy tung tăng nữa. Khởi động chính thức nào! Chúng tôi chia lực lượng ra để dựng lều, treo băng rôn, trang trí khu vực đất trại của mình, không khí lúc này thật náo nhiệt và tất bật. Ai cũng tranh thủ làm nhanh thật nhanh để ăn trưa, chuẩn bị cho chương trình Khai mạc trại vào đầu giờ chiều.
Tôi đã từng được nghe đâu đó nói về cái nắng của Tây Nguyên nhưng đến lần trại này tôi mới thật sự được trải nghiệm nó. Nắng chói chang hắt vào mặt, và tất cả các trại sinh đứng đó, chuẩn bị thật nghiêm túc cho buổi lễ Khai mạc. Các bài hát nghi lễ vang lên giữa vùng rừng núi Tây Nguyên thật đi sâu vào lòng mỗi trại sinh. Tiếng tù và của Thầy Huỳnh văn Toàn – Trại trưởng vang lên, chính thức báo hiệu trại Huấn luyện và nâng bậc lần VII chính thức bắt đầu.
Kết thúc buổi lễ, các vật dụng trò chơi vận động đã được bày ra, đội hình thi đấu và cổ vũ của các tiểu trại bắt đầu rộn ràng với đủ các kiểu cổ vũ của các em trại sinh và cả phụ huynh tham gia trại, ai cũng hoan hô, cổ vũ thật to cho đội thi của mình. Rất nhiều trò chơi diễn ra trên sân cỏ, tất cả đều tham gia thật vui vẻ, hào hứng. Bất chợt cơn mưa đầu tiên của hành trình tại Buôn Đôn đổ xuống, dù vậy các em vẫn hô hào và muốn tiếp tục cuộc chơi. Và cũng trong cơn mưa bất chợt ấy đã xuất hiện câu băng reo độc đáo “ Tiểu trại 3! Đẹp trai. Tiểu trại 3! Đẹp gái. Tiểu trại 3! Đẹp trai đẹp gái J.”
Hết trò chơi rồi, kết quả thu được cũng không ít, tiểu trại 3 giỏi quá trời. Ba mẹ cũng không khỏe hơn các em đâu nha, vì ba mẹ cũng chơi hết mình mà! Mồ hôi nhể nhại, nhưng tất cả chúng tôi đều hiện diện trên môi một nụ cười thật sản khoái. Giờ thì về phòng và chuẩn bị cho một đêm hội văn hóa đầy màu sắc của núi rừng Tây Nguyên, và một đêm lửa trại hứa hẹn thật nhiều điều hấp dẫn.
Một sự việc ngoài dự kiến đã xảy ra, mưa bắt đầu nặng hạt dần, nhưng không khí tại sân khấu của khu du lịch Bản Đôn lúc này rất nóng với tiếng hò reo của tất cả trại sinh dành cho các nghệ sĩ biểu diễn cồng chiêng. Tất cả áo mưa, dù được sử dụng hết công xuất, các bạn che cho nhau, ba mẹ che cho các em… Hình ảnh lúc này thật cảm động, tình cảm của đại gia đình Sao Bắc Đẩu thật đẹp!
Nhưng do mưa cứ kéo dài và ngày càng lớn nên một quyết định được đưa ra, buổi biểu diễn của các tiểu trại sẽ được diễn ra vào sáng hôm sau thay cho buổi tập thể dục. Còn bây giờ, tất cả về phòng, ngủ một giấc tới sáng, kết thúc một ngày trại nhiều tiếng cười. Chắc do đi đường xa, và chơi nhiều trò chơi nên các em cũng thấm mệt, về tới phòng là lăn ra ngủ say sưa luôn. Nhìn các em mà tôi ước gì lúc này tôi được trở về cái tuổi ấy, vô tư, không suy nghĩ, âu lo. Chắc là thích lắm!
Và rồi ngày trại thứ hai cũng diễn ra, các tiết mục văn nghệ của các tiểu trại diễn ra hết sức sinh động, đầy màu sắc. Tiểu Trại 1- Buôn Jun ấn tượng với tiết mục Mùa Xuân thảo nguyên, tiểu trại 2 – Sông Serepok sôi động với bài La la la, thì tiểu trại 3 – Thác Dray sap cháy hết mình với bài rock Tâm hồn của đá và tiểu trại 4 – Hồ Eakao lại rực rỡ sắc đỏ với bài múa Âm vang Tây Nguyên. Tất cả đều do các anh chị ban quản trại cùng các em tập luyện. Tất cả là tâm huyết, là sự sáng tạo, cố gắng hết mình của tất cả trại sinh và trong đó tất nhiên là có cả ba mẹ nữa, vì ba mẹ cũng lên múa mà J .
Hành trình trò chơi lớn diễn ra với các thử thách vui nhộn, được các trại sinh hưởng ứng nhiệt tình, về kết thúc buổi sáng các em đã có một trận chiến bong bóng nước để bảo vệ “ Gìa làng” hết sức gây cấn và hấp dẫn. Kết quả là ai cũng ướt nhem, nhưng bù lại là những tràng cười thả ga.
Cũng trong chuyến đi này tôi đã được tham quan cây cầu treo dài thiệt dài, với một mớ cảm xúc hỗn độn, run toát hết mồ hôi theo mỗi cái lắc lư của chiếc cầu. Bên cạnh đó, là cảm giác vui sướng khi đã vượt qua chính mình để đi hết đoạn đường.
Và có lẽ, lúc mà có cảm xúc nhiều nhất, và cũng là kỉ niệm khó quên nhất của các trại sinh chính là đêm Lễ đăng quang, tuyên dương những bạn đã vượt vũ môn thành công, Với cảm xúc tự hào, các em cầm trên tay, nâng niu đẳng cấp mà các em đã phấn đấu học tập để có được, đôi mắt các em ánh lên một niềm vui, nhìn những hình ảnh ấy, tôi cũng hòa chung cảm xúc lúc đó của các em.Những lời cảm ơn, những gửi gắm, tâm sự của Thầy Huỳnh Văn Toàn đến phụ huynh, đến các em, đến các anh chị ban quản trại. Những lời hứa của các em với cha mẹ, những lời động viên của ba mẹ dành cho các anh chị ban quản trại. Tất cả cảm xúc lúc này như vỡ ào. Tôi ôm các em, vào đứng giữa vòng tay của các em, lòng tôi ấm áp lắm.
Lửa trại cháy lên bù cho đêm hôm trước, các em đã hòa mình vào không khí rộn rã của những điệu nhảy xung quanh đống lửa và kết thúc đêm đăng quang là bữa ăn đầy dinh dưỡng “ Thịt bê” với đủ cách chế biến rất ngon miệng và một nồi chè hạt sen thơm lừng, mát lạnh. Tất cả chúng tôi nắm tay nhau, trò chuyện và lắng đọng với những tâm sự của ba mẹ, của các anh chị, của các em trại sinh.
Ngày cuối cùng, chúng tôi tạm biệt khu du lịch Buôn Đôn và tiếp tục hành trình đến chợ ĐắkLắk, làng cà phê Trung Nguyên, bảo tàng Tây nguên và dùng buổi trưa – chiều tại nhà hàng Tây Nguyên… 18h00! Tạm biệt Buôn Mê Thuột, tạm biệt những con người hiền hòa, tạm biệt các chú voi đáng yêu… chúng tôi trở về Sài Gòn, trở về với những sinh hoạt hằng ngày. Nhưng chúng tôi sẽ mãi nhớ đến nơi đây, nơi đã in dấu chân của Đại gia đình Sao Bắc Đẩu và hứa hẹn một hành trình mới của năm 2015 với vùng Miền Tây sông nước của 9 tỉnh Đồng bằng sông Cửu Long.
Đối với riêng bản thân tôi, trại Huấn luyện và nâng bậc lần này là một đánh dấu mới cho tôi, lần đầu tiên làm tiểu trại trưởng. Những tưởng sẽ rất khó khăn, nhưng tôi đã nhận được sự giúp sức rất nhiều của quý phụ huynh, và cả các em nữa. Một kì trại đi qua với thật nhiều cảm xúc, thật nhiều kỉ niệm và cũng có những tiếc nuối, nếu có cơ hội vào năm sau, tôi hứa sẽ làm tốt hơn nữa.
Xin gửi lời cảm ơn đến các anh chị Ban quan trại đã giúp đỡ tôi. Xin gửi lời đến quý phụ huynh đã quan tâm, lo lắng cho tiểu trại. Xin gửi lời cảm ơn đến các em đã đồng hành cùng tôi trong lần trại này…!!!
Tôi sẽ mãi nhớ hình ảnh những lưng áo ướt đẫm mồ hôi lúc luyện tập, khuân vác đồ đạc cho tiểu trại. Sẽ nhớ mãi hình ảnh tất tả của các anh chị phụ huynh lo lắng cho các hoạt động trại. Nhớ mãi những tràng cười lăn lộn, những câu chuyện thú vị của tiểu trại 3 – Thác Dray- Sap. Nhớ mãi hình ảnh bàn tay phải nắm chặt đặt lên con tim và ho to rằng “ Cùng xây dựng: gia đình Sao Bắc Đẩu yêu thương!”
Và đó, đại gia đình thân yêu của tôi, nơi mà tôi đã rèn luyện để lớn hơn, trưởng thành hơn, chững chạc hơn! Nơi mà tôi nhận được tình yêu thương của các anh chị, của phụ huynh và của các em!